Những mảnh ký ức chợt lóe lên, giúp tôi nhớ lại về Tạ Quân.
Kiếp trước hình như tôi từng thích một người.
Hình như tên hắn là Tạ Quân?
Tôi đem lòng theo đuổi hắn, tình cảm ấy cả thiên hạ đều biết.
Hắn cũng từng cười khẩy gọi tôi “tiểu thiếu gia”, đôi khi đáp lại tình cảm của tôi.
Sau khi tôi m/ù lòa, hắn biến mất không dấu vết.
Tạ Quân như bao kẻ khác, đ/á văng tôi khi tôi trắng tay.
Thế mà tôi lại đi/ên cuồ/ng không chấp nhận sự thật.
Thậm chí lợi dụng điều này để chọc tức Giang Hữu Tề.
“Giang Hữu Tề, em nghĩ thông rồi, em thích anh.”
“Em không đi tìm Tạ Quân nữa, chỉ yêu mình anh thôi được không?”
Giang Hữu Tề tưởng tình cảm của mình được đền đáp, ngỡ tôi thật lòng yêu anh.
Nhưng khi anh cúi xuống hôn tôi, tôi lại t/át anh một cái thật mạnh.
“Muốn tôi yêu anh? Mơ đi, đời này không thể nào. Giang Hữu Tề, anh chỉ xứng làm chó giữ nhà cho tôi thôi. Kẻ m/ù như tôi mà anh cũng thích, khổ thân anh quá.”
Trò này tôi dùng mãi không chán, chỉ cần hé răng cho anh chút hy vọng.
Lập tức anh lại quên hết đ/au đớn, ngây ngô tìm đến.
Về sau, tôi cũng mệt mỏi.
Mặc kệ Giang Hữu Tề ở bên tôi suốt ngày đêm.
Bởi trong vòng tay anh, tôi luôn an giấc.
Giờ đây, quá khứ ấy như quả bom quật thẳng vào tim tôi.
May thay, được sống lại kiếp này.
Mọi chuyện chưa kịp xảy ra, tôi sẽ không phụ lòng Giang Hữu Tề nữa.
Tôi với tay nắm ch/ặt gấu áo anh, kiên quyết không buông.
Đã nắm được rồi, tôi sẽ không cho anh cơ hội xua đuổi.
“Không. Giang Hữu Tề, em chỉ muốn anh quản em, em không đi tìm mèo chó gì đâu.”
“Em chỉ muốn ở bên anh, anh tin em được không?
“Em sẽ chứng minh cho anh xem.”
Tôi không biết lời mình có cám dỗ khủng khiếp thế nào với anh.
Như th/iêu thân lao vào lửa, dẫu biết sẽ tan x/á/c.
Nhưng anh không bao giờ từ chối được.
Cam tâm tìm đến cái ch*t.
Giang Hữu Tề giằng x/é nội tâm hồi lâu.
Lại một lần nữa đầu hàng.
Chỉ vì tôi thều thào:
“A Tề, em đ/au đầu quá, anh xoa cho em được không? Không muốn cũng không sao, đ/au một lát rồi sẽ hết.”
Giây lát sau, tôi ngồi trên sofa, Giang Hữu Tề đứng trước mặt.
Bàn tay anh khô ấm, ngón tay xoa nhẹ thái dương tôi.
Cơn đ/au dịu dần.
Tôi ôm eo anh, áp mặt vào lưng anh: “A Tề. Em thích anh lắm.”
Câu chưa kịp nói kiếp trước.
Kiếp này sẽ luôn thường trực trên môi.