“Em nói linh tinh gì vậy?”
Giọng Thẩm Dục đầy tức gi/ận vang lên sau lưng tôi.
Tôi quay đầu lại.
Không chỉ anh ta, Ứng Từ cũng đứng đó.
Hiếm khi Thẩm Dục cởi bỏ lớp vỏ ngoan hiền giả tạo như này.
Có lẽ anh ta sợ Lục Nghiễn hiểu nhầm.
Nên mới lộ rõ vẻ khó chịu.
Ứng Từ cũng hơi nhíu mày: “Tiểu Quân à, em hiểu lầm rồi.”
“Thế à? Tôi nói linh tinh chỗ nào nhỉ?”
Tôi cười nhạt, quay sang nói với Lục Nghiễn: “Anh Lục, tôi đợi tin anh.”
Lục Nghiễn khẽ “Ừ” một tiếng.
Ứng Từ đột nhiên nắm ch/ặt cổ tay tôi: “Tiểu Quân à, em theo anh một chút, anh có chuyện muốn nói.”
Không thể chống cự, tôi bị hắn ta lôi ra ban công: “Muốn nói gì?”
Tôi rút tay lại.
“Tiểu Quân à, sự tình không như em thấy đâu.”
“Ồ, thế là thế nào?”
Tôi chán nghe lời biện minh: “Chẳng lẽ anh không thích Thẩm Dục?”
Ứng Từ im bặt.
Tôi mỉm cười: “Vậy tôi thành toàn cho anh đấy, không tốt sao?”
Ứng Từ đột nhiên cáu gắt: “Em đừng có vô lý như thế được không?”
Tôi kh/inh khỉnh: “Hóa ra bị chạm đúng tim đen nên mất bình tĩnh thật à?”
“Thẩm Quân!”
Vừa dứt lời, cửa ban công đã bị mở phắt.
Lục Nghiễn thản nhiên bước ra, khẽ vẩy điếu th/uốc giữa ngón tay.
Giọng nhẹ nhàng: “Hút chút cho đỡ buồn thôi.”
Cảm xúc của Ứng Từ bị c/ắt ngang, thoáng hiện vẻ ngượng ngùng.
Không rõ Lục Nghiễn cố ý hay vô tình, tôi chỉ thấy khoảnh khắc ấy anh đẹp trai vô cùng.
Từ cuộc trò chuyện của họ, tôi biết được ngày mai nhà họ Lục sẽ chuyển đi.
Vì thế, hôm nay bố mẹ tôi đặc biệt mời cả nhà họ sang dùng bữa tối, coi như tiệc tiễn biệt.
Tôi biết bố mẹ cũng chẳng mong tôi ngồi lại ăn chung, nên thu dọn hành lý xong là định rời đi.
Chiếc vòng tay đ/á thiên thạch trong tay đ/âm vào lòng bàn tay tôi đến đ/au nhói.
Đó vốn là món quà sinh nhật tôi chuẩn bị tặng cho Ứng Từ.
Kiếp trước cũng y hệt thế này.
Không rõ vì sao chiếc vòng lại bị gửi nhầm về nhà, tôi cũng lén quay về lấy lại.
Chỉ khác là... kiếp trước, tôi không quay lại vào ngày hôm nay.
Nhưng giờ thì, chiếc vòng này không thể nào tặng cho Ứng Từ được nữa.
Mà trang sức đặt riêng lại không thể hoàn trả, huống chi chiếc này lại vô cùng đắt đỏ.
Gần như toàn bộ số tiền tôi dành dụm đều đổ vào đó.
Kiếp trước đúng là tôi ng/u ngốc đến mức không còn gì để nói!
Tôi kéo vali đi ngang qua phòng khách.
Mọi người đều đã ngồi vào bàn ăn, chuẩn bị dùng bữa.
Chỉ có Lục Nghiễn vẫn ngồi trên sofa.
Bố mẹ Lục Nghiễn có vẻ định nói gì đó, nhưng bị bố mẹ tôi ngăn lại.
Lúc ấy, Lục Nghiễn đứng dậy, nhìn tôi, giọng bình thản: “Em không vào ăn cùng à?”
Tôi sững người một lúc.
Rõ ràng đã quen với việc bị lờ đi, vậy mà khoảnh khắc ấy lại thấy chua xót đến lạ.
Đến cả anh bạn trai quý hoá của tôi – Ứng Từ – ngồi bên bàn ăn, cũng giả vờ như không thấy tôi.
Còn Lục Nghiễn, người từ nhỏ đã không ưa tôi, lại hỏi vì sao tôi không ăn cùng.
Ngay trước mặt tất cả mọi người, tôi lấy chiếc hộp nhung ra, đặt trước mặt anh:
“Anh Lục, tặng anh đấy.”
Lục Nghiễn ngước mắt nhìn tôi.
Tôi mỉm cười: “Việc em nhờ vả anh Lục chắc còn phiền đến anh nhiều rồi.”
Anh mở chiếc hộp nhung đen.
Dưới ánh đèn phòng khách, viên đ/á thiên thạch lấp lánh sáng rực rỡ.
Vẻ mặt của Ứng Từ và Thẩm Dục lập tức trở nên khó coi.