13.
Trần tiếp tục nói: "Mạnh Niên, vật thế, còn bằng quay tôi.”
Tôi thấy buồn cười.
Trước kia theo phải chưa từng lòng ta. Anh xuất như vị c/ứu tinh, mang lại hy vọng sống tôi.
Nhưng đó, đổi bạn tình này đến khác, còn chi phiếu giải từng cô gái lì lợm la liếm một, xử lý cục diện rối rắm ta.
Tôi từng quà lại nói: "Không cần, chúng chỉ trên và dưới mà thôi, đừng vượt hạn."
Song, nhiên thứ chiếm vĩnh viễn thứ khiến day và mong muốn vậy mới rời đi, lại đi/ên c/ầu quay về.
Anh đổi, kỷ ngày trước.
“Trần dù thành vật bằng lòng. Buông buông đi.”
Nói xong, ý tới quay đầu bước đi.
Vừa người, lại thấy xa bóng Chú.
Đôi sâu, biết đang nghĩ cái gì.
Tôi bước phía trước, lại đây? Ra đại sảnh đi.”
“Được.”
Chúng nhau phía đại sảnh, ai quay đầu lại vẻ mặt nữa.
Tuy rằng bề giả như gì, thể thừa nhận, trong lòng xót.
Như nói, chỉ vật thế.
Nhưng đối Chú...
Sau kết từ lúc xe đến lúc nhà, và nhau câu.
Khoảng rút ngắn giữa chúng như lại dài.
Tôi tắm rửa trước, lúc ra, trong phòng ngủ.
Đêm nay trăng đẹp, xuyên qua cửa sổ đất chiếu phòng. đẩy cửa sổ ra, công, trên ghế trăng.
Ngay đầu đang miên man công.
Anh xuống "Sao ngủ?"
Tôi dám ấy: phòng hơi hóng gió.”
Lâm trầm mặc lát.
Sau lúc lâu, tiếng: "Tâm trạng tốt?"
Tôi đ/á/nh lại thấy biết sao cả.
Có lẽ thấy bộ dạng muốn lại đưa "Mạnh Niên, muốn gì đi, muốn thấy em điều gì băn khoăn cả.”
Tôi hai chúng ch/ặt, nhắm lại, hạ tâm, cố dũng khí hỏi: "Lâm Ánh trăng sáng trông em sao?”
Ban đêm yên nghe rõ tiếng ve kêu.
Dưới trăng, sâu xa. Anh nhíu mày, "Xùy" tiếng nụ cười.
Anh đứng dậy, tới trước gương.
“Em tự xem đi.”
Tôi hồ: “Để gì?”
Lâm chỉ trong gương: "Đây trăng sáng anh. xem, hay không?”
14.
Phải mất lúc mới nhận ý gì.
Tôi cố gắng tìm tòi ức liên quan tới ấy: chúng quen biết sao?”
“Hừm… Có thể đơn quen biết em.”
Giờ mới biết, hóa trước đây từng gặp ấy.
Lúc mới thư dẫn tham đủ loại rư/ợu. lượng tốt bây giờ, nhờ luyện từ lúc đó.
Mới đầu, tửu lượng tốt, dễ nôn. Sau đạt sự bất mãn tửu lượng bắt đầu uống đủ loại th/uốc giải nhằm nâng cao tửu lượng hơn chút.
Nhưng uống nhiều dễ tổn thương dạ dày, nhiều khó muốn ch*t, lao nhà vệ sinh nôn khan.
Lúc trạng sụp, muốn quay sẽ tìm góc bệt xuống lúc, đợi đến phục lại trạng thái, lại khoác khuôn mặt cười lên, phòng bồi tiếp.
Lúc chật vật nổi, ngờ lại thấy.
Anh bố lôi tới dự thấy nhàm chán hút th/uốc, ngờ lại thấy đang ổ trong góc.
Anh thấy trước còn đang khóc, lau khô nước mắt, cười phòng.
Thấy rõ khó chịu, lại cố đựng rót uống từng ly một.
Trước đây thường loại này, thường những mò tới kính rư/ợu.
Nhưng thấy bắt đầu cái khác.
Những nỗ lực mình công việc và ai trong số họ dễ dàng.
Tuy rằng chúng tham dự bữa tiệc, tìm dò tuổi tôi.
Sau lại gặp lần, đến nước mới thôi.
Sau nước, ngay đang nghĩ phải sao mới đào chân tường, rước đi, tới tìm ấy.
Trần ngừng thăm sở sáng trong muốn gì.
Lâm nói: "Tổng giám đốc Trần, cậu thư ký, trăng sáng tôi.”
Vì mới xảy đó.
Tôi hiệp kết giả năm, và rồi, kiềm chế mà Chú.
Tốc độ chậm, thấy kịp.
Tôi thể tin lại: “Anh em sao?”
Lâm trán cái: "Đương nhiên.”
"Nhưng thuận năm..."
Lâm buông ra, lục lọi trong ngăn tờ thuận đó.
“Mới đầu sợ em mâu thuẫn, mới hiệp năm."
"Anh thể x/é bỏ thuận này không?"
Tôi mỉm cười, giành thuận đó, x/é đôi và ném thùng rác.
Lâm cười ôm tôi.
Tôi chắc chắn rằng, thích.