"Cô muốn vừa đứng thì Thâm kéo mạnh trở về.
Ninh giằng cái khỏi tay Thâm: trở!"
"Mẹ nó Thâm đến ch*t, anh phía Lục Kiêu: "Anh quản không đấy hả?"
Đôi môi mỏng Lục Kiêu mím ch/ặt mặt anh lúc này kì khó coi: "Tiểu Tịch..."
Lục Kiêu còn chưa hết c/ắt đ/ứt: Kiêu, đừng để em phải anh!"
Sắc mặt Lục Kiêu lập tức trắng bệch ra.
Sau đó, quét cả mọi đứng "Không ai được nhúng tay vào!"
Cô không còn thời gian rồi! Bảo kì cận kề cái rồi!
Dứt lời, cô lập tức phía "Annie, đầu đi!"
"Ok ~"
Annie bước từng bước tiến lên, thân hình nhanh như điện xẹt nhanh chóng đ/á/nh ra quyền nện vào Tịch.
"Phụt!!!"
Ninh cứ như diều đ/ứt dây văng ra cả cô đ/ập mạnh vào vách tường lạnh như băng khó khăn nhổ ra ngụm m/áu tươi.
"Tiểu muội!!!"
"Tiểu Tịch!!!"
Tất cả mọi đều đồng loạt lên.
Ninh đưa tay ra chặn cả mọi người: "Không sao."
Đường Lãng sắp đến nơi rồi, mẹ nó! Không sao cái gió! ăn nguyên nên đương nhiên biết sức mạnh này ra sao!
"Tiếp tục đi!" tập tễnh đi tới cạnh Annie.
"Rầm!!!" Lại thêm chưởng.
Lần này thì ngã lăn ra đất không nhúc nhích nổi, m/áu tươi trong tách nhỏ xuống sàn nhà lạnh lẽo. Nhưng cô cố lấy hết toàn bộ sức lực quỳ chân dậy, sau đó thì lảo đảo lư đứng lên.
Cái dáng vẻ lư đó... dường như cần giây sau cô sẽ ngã xuống...
Cô chắc chắn không chịu được ba!
Cô chắc chắn sẽ ch*t!!!
"Đồ ng/u! Thâm không nhịn được xông tới chỗ Tịch.
Nhưng mà, nhanh chóng nghiêm nghị nói: Kiêu, ngăn anh em!"
Dường như là vừa mở miệng, Lục Kiêu ra tay Thâm đang muốn xông lên.
Vân Thâm không tin nổi đàn ông đang lại: nó chứ! nổi đi/ên! cũng luôn sao?"
Lục Kiêu giống như pho tượng đ/á vạn năm, đứng sững chặn Thâm. Nhìn bề ngoài thì vẻ chãi không gì phá nổi, nhưng trên tế thì lẽ... cần chạm nhẹ là anh vỡ thành bụi phấn...
Nhân lúc Lục Kiêu Thâm, nặng nề kéo lê từng bước chân đến cạnh "Một cùng."
Annie không lên tiếng, chằm chằm vào Tịch, không biết bao cô lên tiếng: "Được."
Trái tim cả mọi như dâng tới tận cổ họng, Đường Lãng, Đường Dạ với Phong Tiêu Tiêu cũng sẵn sàng bất cả để xông lên ngăn cản.
Cuối cùng, Annie cũng ra tay, kia dường như sức mạnh nhanh chóng lao phía Tịch.
Đám Đường Lãng cũng ra tốc độ này chi là nhanh, bọn toàn không kịp ngăn lại.
Vì thế, cũng trơ sờ sờ này...
Hành lang bệ/nh yên ắng đến q/uỷ dị.
Nhưng mà, giây đó...
Chuyện bọn dự đoán không xảy ra.
Ninh không ngã xuống!
Nếu kỹ thì chỗ tay Annie xúc với ng/ực Tịch, thì vẻ đ/á/nh xuống nhưng trên tế còn khoảng cực kì toàn không đụng tới Tịch.