Tôi càng tức hơn:
“Anh còn biết tay em lạnh hả?! Anh nhìn lại mình đi — sắp thành người tuyết rồi đó!”
Anh không đáp, chỉ cứ một mực giục tôi:
“Về đi. Em sẽ ốm mất.”
Tôi gi/ận đến mức người cũng nóng bừng, ôm lấy tay, trừng mắt nhìn anh.
Anh định đưa tay kéo tôi, nhưng vừa đưa ra nửa chừng lại khựng lại, rồi vụng về lau tay vào áo khoác, giọng khàn khàn:
“Tay tôi bẩn… không thể chạm vào em. Em về đi. Tôi đi ngay đây, không làm em khó chịu nữa.”
Anh quay người, bước chân lảo đảo, loạng choạng trong tuyết, rõ ràng là đã lạnh cóng rồi.
Tôi túm lấy anh, bất lực thở dài:
“Anh định đi đâu? Hoắc Nghi, anh đúng là chẳng biết cách dỗ người ta chút nào.”
Anh quay đầu lại, ánh mắt vừa ngơ ngác vừa mang theo tia hy vọng, cứ nhìn chằm chằm vào tôi — anh chưa bao giờ biết cách tránh né ánh nhìn của người khác.
Mà khi hai ánh mắt giao nhau như vậy, người rung động trước bao giờ cũng là người đầu tiên đầu hàng.
Tôi thở dài, quyết định để lòng mình yếu mềm thêm một lần.
Nhưng đúng lúc tôi định mở miệng, anh lại khẽ hỏi —
“Kỷ Duẫn… tôi có thể hôn em không?”
Tôi sững người, không dám tin nhìn anh.
Câu đó… thật sự không giống những gì Hoắc Nghi sẽ nói ra.
Anh mím môi, dường như cũng không ngờ chính mình lại nói ra câu đó.
“Xin lỗi… Tôi lại chưa kịp suy nghĩ mà nói linh tinh rồi…”
Chẳng có gì để do dự cả — tôi ngẩng cằm lên, chủ động áp môi mình vào môi anh.
Đầu tiên là chạm phải làn tuyết lạnh buốt, rồi mới đến đôi môi cũng lạnh như thế.
Chạm nhẹ rồi rời ra.
Tôi khẽ nói:
“Lần sau nhớ nhé — phải để hành động nhanh hơn suy nghĩ, chứ không phải là lời nói. Chỉ có như vậy… anh mới theo đuổi được người ta, hiểu chưa?”
Theo đuổi được người khác hay không thì tôi không biết, nhưng ít nhất — anh đã theo đuổi được tôi rồi.
Ai mà ngờ được, thích một người, tôi còn phải tự tay dạy anh cách theo đuổi mình cơ chứ.
Thế mà anh học rất nhanh.
Anh kéo áo khoác ra, ôm trọn tôi vào trong lòng, rồi cúi xuống hôn tiếp.
Anh hôn thật cẩn thận — từng chút một làm môi tôi nóng dần lên, rồi…
khụ khụ, còn làm vài việc vượt xa khỏi mức “chạm nhẹ rồi thôi”.
Khi nụ hôn kết thúc, tôi tựa đầu vào ng/ực anh, thở dốc điều hòa lại hơi thở.
Không ngờ, anh lại đột nhiên mở miệng hỏi:
“Kỷ Duẫn, em g/ầy đi rồi à? Lại bỏ bữa sáng nữa đúng không?”
Tôi liếc anh một cái, vừa buồn cười vừa oán trách.
Đúng là đồ đàn ông chẳng hiểu phong tình chút nào.
Tôi rời khỏi vòng tay anh, đi về phía hành lang có ánh đèn.
Phía sau không nghe thấy tiếng bước chân.
Tôi quay lại — anh vẫn đứng cạnh thùng rác, quần áo bị tôi làm xộc xệch, trên người vẫn còn tuyết, trông y hệt như bị bỏ rơi vậy.
Tôi thở dài, lớn tiếng gọi:
“Anh đứng đấy làm gì? Mau lại đây — về nhà thôi!”
Anh gần như chạy vội đến bên tôi, hỏi một cách ngốc nghếch:
“Em gọi tôi hả? Tôi… tôi được vào sao?”
Tôi bật cười:
“Sao hả? Hay là anh chê nhà em nhỏ quá, không muốn vào à? Nhưng mà đúng là nhà em chẳng lớn bằng nhà anh thật. Nhưng này, Hoắc Nghi… Nếu anh chịu dọn vào đây ở, thì em nghĩ — nơi này cũng đủ tư cách để gọi là nhà của chúng ta. Anh thấy sao?”
Nói đến câu cuối, tôi cố tỏ ra bình thản, nhưng thực ra trong lòng căng thẳng đến mức toát mồ hôi tay.
Hoắc Nghi hoàn h/ồn lại, nắm ch/ặt lấy tay tôi, trên mặt cũng mang theo chút hồi hộp.
“Chúng ta… cũng có thể có một ngôi nhà cùng nhau sao?”
Tôi mỉm cười:
“Tất nhiên là có thể.”
Thôi thì mặc kệ, ai cần biết có hợp hay không.
Cứ để thiên hạ đi tìm một mối qu/an h/ệ “phù hợp và hợp lý”.
Còn tôi, chỉ cần một tấm chân tình — một tấm lòng dù tuyết trắng có phủ đầy cũng chẳng thể ch/ôn vùi được.
_HẾT_ (còn ngoại truyện)