9
Một thư, Ngự nhìn rất lâu.
Lâu đến hai chân ta quỳ đã tê sưng tấy, mới đột nhiên lên tiếng - -
“A.”
“Không muốn trẫm?”
Ngự ném di thư vào ngọn nến, mặc ánh lửa thiu hết lá thư, xoay người đi phía giường.
“Trẫm lại càng muốn thời thời khắc khắc nhìn trẫm.”
“Chu Cẩm, đừng rời xa trẫm.”
Cúi người, đem vào trong lòng.
Th* th/ể đã hơi cứng ngắc, lúc bị vào trong ng/ực, th* th/ể đã co cứng lại trở nên q/uỷ dị.
Đêm đó.
Ngự bảo những cung nhân còn lại lui ra, để lại ta hầu hạ.
Ta đã suốt đêm.
Hắn th* th/ể của ta ở bên giường như vậy mà ngồi một đêm, lần đầu tan triều sớm.
Cả ngày hôm Ngự không ăn không uống.
Thậm chí, th* th/ể ta chưa từng ra.
Các phi tử liên đến nhủ, nhưng đều bị m/ắng đi.
Nhưng thật ra đáng thương ta, thể đi theo một giọt nước không động vào được.
Khi màn đêm xuống, Ngự bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn ta.
“A Cẩm luôn thích đùa.”
"Ngươi nói, trẫm quỳ xuống trước mặt ấy, liệu thể trở không?"