Một đêm ngủ, vác một đôi mắt thâm đen công ty, xui rủi thế nào đụng và Kỳ ở cửa thang máy.
Hai người vừa nói vừa cười, xem như khí.
Quá nó chói mắt.
Tôi châm chọc nói: "Ai dô! đã chuyển công ty chúng sao?"
"Không, việc cần nói."
Trương Kỳ quan sát từ trên xuống "Sắc mặt thầy Dụ được lắm, cần đi khám sĩ không?"
Hắn vừa nói vừa sang mắt với Triệu Mặc.
Đã cư/ớp mất anh của bày chạy đây khoe khoang, khốn hèn hạ!
Tôi khẩu hình miệng gằn từng chữ với hắn ta: "Đi xem anh!"
Hẳn hắn hiểu, bởi vì chẳng những hắn gi/ận mà ngược cười, thậm chí nhướng mày cáo với Triệu Mặc.
Vẻ mặt Triệu Mặc hơi kỳ lạ, để ý, xoay người đi thang máy khác.
Cậu muốn xa lánh hết cách.
Không giữ được bạn thôi vậy!
Nhưng hiểu bị trúng tà gì, luôn cảm thấy cô đơn, cực kỳ cô đơn.
Càng ngày càng thường xuyên nhớ tới thời gian thuê chung nhà với ta.
Tôi khen nấu cơm ngon, vậy nấu cơm rã bốn năm.
Cậu thích ăn cay, thích, vậy nên lúc nấu cơm chưa bao giờ thêm ớt.
Lúc gọi đồ ăn ngoài, ghi chú đặc biệt cay.
Tâm trạng tốt, lập tức đàn nghe.
Tôi viết văn vai, nói để thử kỹ thuật xoa bóp mới được.
Tôi viết văn nữa, tiếp tục xoa bóp.
Nói đ/è người, ngày nào đó lăn lộn nổi nữa mở tiệm bóp.
Khi chuyện phiền lòng, kiên nhẫn và giải tôi. . .
Cậu nhảy nhót trong thế giới của hết tám năm.
Gieo một hạt giống vào lòng tám năm sau, hạt giống này trưởng thành thành một cây thụ.
Bây giờ, nhổ cây thụ này đi.
Để một tim đầy lỗ hổng.
Đêm này qua đêm khác đều ngủ yên giấc.
Mỗi đêm đều phòng ngồi một hồi, gảy cây đàn mà đã từng chơi.
Tôi nghĩ, chắc bị bệ/nh rồi.
23
Cậu vào lấy danh anh đi thăm ban*.
(*) Thăm (探班): đoàn đang phim, người của đoàn, thăm đoàn, hoặc quan sát bọn diễn, chế tác.
Túi lớn túi nhỏ m/ua rất thứ.