Sao lại hề biết Lục Tân trước giờ hào hoa phong nhã như thế lại đối xử bằng thô lỗ, ra vậy chứ!
Tôi liều mạng vẫy, phản kháng.
Nhưng sức lực của ông quá lớn.
Tôi càng vẫy lại càng nắm ch/ặt cánh tay tôi.
Hai đó bẻ cánh tay ra đằng lưng, thô lỗ hơn dùng tay cổ tôi.
Thân thể bị thành hình cong mươi độ, hoàn toàn nào phản kháng.
Tôi hét mặt Lục Tân: “Mấy tù đấy hả?”
Anh ta tâm nói tôi: “Chúng ta đính rồi, ngủ nhau rất mà, lắm bị phê vì dạy dỗ em trận thôi."
Hai nọ đẩy ngủ, dùng dây điện trói tay ngoặt ra phía lưng, đó vứt lên giường.
Một ông nói: “Tiểu Tân, mau “làm” vợ cậu đi, đứng canh ở ngoài cửa.”
Tên lại bước tới tìm điện của tôi: “Đêm xuân khắc đáng ngàn thể khác quấy được.”
Hai đó liền lui ra bên ngoài, đồng thời đóng cửa lại.
Lục Tân lập tức khóa trái cửa quay bước phía của tôi.
Tôi trừng lườm ta: “Nếu dám động tôi…”
Bỗng nhiên.
Bịch cái.
Lục Tân ở bên giường.
Trong lòng chút hoảng hốt.
Ba năm trước, lúc Lục Tân cầu tôi, các bạn học hò reo, bảo xuống cầu mới thành ý.
Anh ta nhất quỳ.
Anh ta nói: “Tôi trước nay phải tự dưng lại thích bởi vì gối ông mang theo khí phách. Tâm Tâm cũng hy vọng sẽ cô ấy sẽ xem mất.”
Cái đến kết cũng sẵn lòng lúc này tự lại ta đang làm mèo vậy?
Lục Tân nhìn nói: “Bảo bối, em tha thứ cho được không? làm vậy cũng dĩ.”
Tôi ý đến ta.
Gì chứ? anh?
Lục Tân nói: “Anh mắc bệ/nh hiểm nghèo, sống được bao lâu nữa.”
Bệ/nh hiểm nghèo?
Tôi nhìn ra ta bị bệ/nh đấy.
“Em biết đấy, gia đình chỉ mình trai, nếu như ch*t rồi sẽ tuyệt Bố mẹ hy vọng em sẽ sinh cho anh, tiếp nối hỏa...”
Tôi lại buồn cười.
Vì cưỡng lên đến lời nói dối như vậy ta cũng ra được.
Tôi nói: “Nhà tiếp nối được hỏa liên quan quái đến tôi! Cút!”
Anh ta lắc đầu: “Giờ thể ra ngoài được, mấy bọn bố mẹ phái tới, bố mẹ cũng ra lệnh cho bắt phải khiến em mang th/ai của anh…”
Bắt buộc?
Ai cho bọn cái gan đấy hả!
Tôi cười lạnh: “Tôi đúng chán sống rồi đấy!”