29.
Mùa xuân năm sau.
Cỏ xanh như tấm thảm, xanh biếc ướt át.
Một tháng trước khi và Cố Thanh Hàn thành Kỳ.
Lúc đó hái thảo dược từ bên về.
Trên đi, nghe một cô gái trong làng mặt nói, có một công đẹp trai như Cố Thanh Hàn đến đây.
Tôi siết ch/ặt cái sọt, hơi lờ mờ đoán ra.
Khi đến như nhìn thấy Kỳ.
Dưới mắt tò mò dân làng, anh ta lặng lẽ đứng ở cửa sân, tay cầm một bức chân dung.
Khi nghe thấy có gọi tên tôi, anh tức quay lại.
Vừa nhìn thấy tôi, ban đầu anh ta không dám đó giống như hoảng hốt, loạng choạng lao phía tôi.
Giữa những lời bàn tán và suy đoán mọi người, anh ta vừa hồi vừa phấn với tôi: Tuế, cuối cùng được muội!"
"Tuế Tuế, thật lỗi, lúc đó có mắt như m/ù! không nhận ra trọng với đến nào!
“Tuế Tuế, không biết đã bao lâu đâu! Họ đã ch*t không tin! Trong ba năm qua, đã khắp nơi, là ông trời có mắt, cuối cùng được muội!"
"Tuế tuế, nhà đi, đã xây lại Hồng Mông Sơn, giữ lại trúc viện muội. Đợi khi chúng ta sẽ bù đắp tất những gì đã mất muội!"
“Tuế…”
Anh còn muốn thêm đ/au đầu ngắt lời anh.
Tôi nhìn khuôn mặt hao g/ầy đi anh, không để cười nói: “Tứ sư huynh, chuyện không còn tâm nữa.”
“Hơn nữa, thành làm như vậy… không hay đâu.”