Mèo đen A Sửu liếm chân trên xà nhà: 49%... gan lì thật.
Tôi phủi tàn th/uốc.
Dư Uyển đứng dậy, rút từ túi trong ra tờ hôn ước -
Chữ"tự nguyện" trên giấy đỏ đã nhoè, nhưng dấu tay Vương Đồ Hộ vẫn còn.
Đốt nó đi. Giọng cô khàn đặc.
Tôi mỉm cười: Đốt được khế ước, đ/ốt được số mệnh sao?
Ngọn lửa đèn trường minh bùng lên, tờ hôn ước hóa tro trong tay Dư Uyển.
Trong tro tàn lộ ra góc giấy vàng - tiền âm phủ.
Mệnh giá một tỷ, mặt trước in hình Vương Đồ Hộ cười toe.
Xa xa vọng lại tiếng ồn ào, ánh đuốc tiến về miếu thổ địa.
Lục soát! Con nhỏ đó chạy không xa đâu! Giọng người cha vẫn xen ti/ếng r/ên vì đ/au bụng.
Dư Uyển nắm ch/ặt tờ tiền âm, bỗng cười.
Cười đến nỗi tượng thổ địa nứt một đường.
Ánh đuốc đã sát cửa miếu.
Dư Uyển nhét tờ tiền âm vào túi trong, ngón tay lướt qua gương mặt cười của Vương Đồ Hộ - mặt giấy lạnh ngắt.
Đi cửa sau. Giọng chủ tiệm vang trong bóng tối, hoặc ở lại thu n/ợ.
Dư Uyển không nhúc nhích.
Cô nhìn bàn tay nứt nẻ vì cước. Rồi, rút từ ng/ực ra tờ giấy n/ợ của cha.
Ba nghìn hai trăm bốn. Cô nói, Lãi gấp mười.
Đuôi mèo đen A Sửu dựng đứng: 48%... gan thật đấy.