Bây giờ lại bị người khác nghe thấy, tôi thấy x/ấu hổ quá.

Từ Kỳ không hiểu: “Anh cắn em làm gì?”

Tôi cố gắng giải thích:

“Đây là một cách đ/á/nh dấu, nghĩa là em thuộc về anh, anh có thể che chở cho em, khiến em dễ chịu hơn một chút.”

Nhưng Từ Kỳ lại cẩn thận nâng mặt tôi lên, ánh mắt chan chứa xót xa:

“Tiểu Bố, em không phải là vật sở hữu của bất kỳ ai. Người khác có ý đồ với em là do tâm địa họ không tốt. Em không cần phải chứng minh gì với anh cả.”

Những lời ấy khiến tôi nghẹn lại. Tôi chưa từng nghĩ Từ Kỳ lại dịu dàng đến thế.

Nhưng… ngoài những điều ấy, tôi thật sự cần một dấu ấn để xoa dịu cơn đ/au.

Tôi nắm ch/ặt áo anh, giọng mang theo khẩn cầu:

“Cứ xem như là vì con đi, được không?”

Từ Kỳ nhìn tôi, thở dài một tiếng.

Anh dùng lực rất nhẹ nhàng ôm lấy tôi, răng áp vào sau gáy tôi:

“Đúng là một con mèo không dễ dỗ dành… thôi được, anh chiều em.”

Anh vừa định cắn xuống, thì xe đột ngột bị va chạm mạnh, nghiêng hẳn sang một bên. Tôi bị hất ra khỏi lòng anh, lưng đ/ập mạnh vào thành xe. Tài xế vội xoay tay lái.

Qua ô kính, người đàn ông kia giơ ngón giữa, ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Từ Kỳ.

Hắn đuổi theo rồi.

Vết thương ở cổ của hắn chưa được xử lý, m/áu loang đỏ khắp người, bộ dạng như một kẻ đi/ên muốn hủy diệt tất cả. Hắn vừa lái xe, vừa mấp máy môi: “Tiểu Bố là của tao.”

Mỗi cú tông càng lúc càng dữ dội.

Tài xế ch/ửi một tiếng:

“Đm, định đồng quy vu tận à? Hai đứa nhỏ ôm nhau ngồi cho chắc, ông đây phải liều mạng tăng tốc rồi!”

Xe phóng vọt về phía trước. Tôi ôm bụng, mồ hôi lạnh túa ra. Một cơn đ/au nhói khiến tôi hốt hoảng, cú va chạm vừa rồi, hình như đã làm tổn thương em bé.

Bụng... đ/au quá...

Cuộc rượt đuổi đi/ên lo/ạn vẫn tiếp diễn, gã đi/ên kia không màng tính mạng, đột ngột tăng tốc.

Xe trượt tại chỗ xoay một vòng, lực m/a sát mạnh phát ra âm thanh rùng rợn.

Trong chớp mắt, hai đầu xe va vào nhau.

Lực va chạm lớn lan tỏa khắp mọi người trên xe.

Tôi cuối cùng không chịu nổi, ho ra một ngụm m/áu.

Giọng Từ Kỳ vỡ vụn: “Tiểu Bố!”

Trong làn khói bụi, người đàn ông bước ra từ xe đối diện, đầu đầy m/áu.

Hắn từng bước đi tới, trên mặt mang theo nụ cười đi/ên cuồ/ng, tay ôm hai tấm biển cảnh báo.

Đặt một tấm trên mỗi xe, rồi bật đèn cảnh báo nguy hiểm.

Sau đó đi đến chỗ chúng tôi, một quyền đ/ập vỡ kính xe.

Mảnh vỡ bay qua má Từ Kỳ.

Trong trận va chạm vừa rồi, anh dùng thân thể che chở cho tôi và tài xế.

Một nửa chân bị kẹt dưới ghế xe, giờ chỉ có thể cố gắng hết sức đứng dậy, che chắn trước mặt tôi.

Nhưng áp lực vô hình từ cửa kính vỡ tràn vào, đ/è nặng khiến ngũ tạng tôi như vỡ tung.

Hắn… rốt cuộc là ai?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Hương Trúc và Sô-cô-la Đen

Chương 14
Tuyến thể vốn khiếm khuyết đột nhiên phân hóa, cơn sóng nhiệt tình bùng lên dữ dội, thế mà Bùi Dịch lại ném tôi cho em trai hắn. Hắn lạnh lùng: "Cậu là Beta nam, không chịu nổi Alpha đâu." "Em trai tôi là Beta, vừa vặn hợp với cậu." Nhưng hắn không biết, em trai hắn là A giả B, còn tôi thì phân hóa muộn. Suốt tháng sau đó, tôi không gọi một cuộc điện nào, không nhắn một tin nhắn nào cho Bùi Dịch. Bùi Dịch cuối cùng không ngồi yên được, tìm đến tận nhà đòi người, nhưng bị mùi tin tức tố đậm đặc xộc vào choáng váng. Người đàn ông vốn luôn lạnh lùng tự chủ thất thố gào thét: "Cậu ấy là chị dâu mày, sao mày dám?" Chàng trai trẻ ôm lấy tôi, đuôi mắt đầy vẻ thỏa mãn: "Anh à, đừng hung dữ thế, làm em dâu của anh sợ đó."
1.29 K
3 Bé Lục Cục Cưng Chương 19
5 Thần Dược Chương 15
9 Chúng Ta Chương 18

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Ác Nhân U Ám Đã Hoàn Lương

Chương 7
Để ngăn phản diện u ám tự sát, tôi nói dối mình là vợ hắn từ mười năm tới. Lúc Tống Diễn Xuyên chênh vênh trên sân thượng, tôi giả vờ không thấy, nằm ườn trên giường bắt hắn thu đồ lót cho mình. Khi hắn cầm dao trong bếp, tôi xoa bụng khóc nức nở: "Anh nỡ lòng để con chúng ta mất bố sao?" Hắn im lặng, tay vung dao mổ phập con cá bên cạnh. Sau đó, Tống Diễn Xuyên không muốn chết nữa. Vì mỗi ngày hắn không chỉ đi học làm thêm, mà còn phải về nhà hầu hạ cô vợ lười ham ăn như tôi. Bận không kịp thở. Hoàn thành nhiệm vụ, tôi rời thế giới ấy. Tưởng đâu không gặp lại. Cho đến mười năm sau, tôi xuyên không trở về. Gặp nhau ở tiệc tối, thanh niên u ám năm nào đã thành đại gia ngành thương mại. Tống Diễn Xuyên nhìn chằm chằm bụng bầu giả của tôi, giọng nghiến ra từng chữ: "Vợ à, em định trả nợ con cho anh khi nào?"
Hiện đại
Chữa Lành
Ngôn Tình
10