Dạ Sắc Thượng Thiển

Chương 19

26/01/2025 18:51

Tuy bề ngoài, Cung Thượng Giác và Thượng Quan Thiển càng ngày càng thân thiết. Nhưng thực tế thì Thượng Quan Thiển chỉ đang giả vờ, tuy Cung Thượng Giác biết nàng đang giả vờ nhưng vẫn phối hợp diễn theo.

Ngày tháng cứ bình lặng trôi, nửa năm đi qua.

Trong nửa năm này, Thượng Quan Thiển mỗi tháng đều lặng lẽ chạy ra sau núi, mỗi lần đi đều nán lại hai canh giờ.

Lần này, Thượng Quan Thiển cũng như mọi khi thay đồ đen lén chạy ra sau núi.

Không may bị Vân Vi Sam phát hiện, nàng ta liên kết với chuyện lần trước dẫn Thượng Quan Thiển đến sau núi bị đ á n h th/uốc mê, quyết định không giấu giếm nữa, phải nói chuyện này cho Cung Tử Vũ biết.

Sáng sớm hôm sau, Cung Tử Vũ hiếm khi chạy đến Giác Cung uống trà cùng Cung Thượng Giác.

Cung Viễn Chủy vừa đến Giác Cung đã thấy cảnh tượng Cung Thượng Giác và Cung Tử Vũ ngồi đối diện nhau vừa uống trà vừa trò chuyện.

Khóe miệng Cung Viễn Chủy nhếch lên một nụ cười, nhỏ giọng nói một câu "xui xẻo", sau đó liền ngồi xuống bên cạnh Cung Thượng Giác với vẻ mặt khó chịu.

“Ngươi đến Giác Cung làm gì?” Trong lòng Cung Viễn Chủy dấy lên mối nguy cơ rất lớn, y cảm thấy Cung Tử Vũ đến để tranh giành ca ca với y. Có thêm một Thượng Quan Thiển còn chưa đủ, lại thêm một Cung Tử Vũ nữa, thật quá đáng.

“Ngươi đến được thì ta không đến được sao.” Cung Tử Vũ không trả lời mà còn cãi lại.

“Ngươi sao có thể giống ta, đây là chỗ ở của ca ca ta, ta là đệ đệ của ca ca, ta đương nhiên có thể đến, ngươi... hừ”

“Cung Thượng Giác cũng là ca ca của ta.” Cung Tử Vũ phản bác.

“Ngươi...” Cung Viễn Chủy nói không lại Cung Tử Vũ, t ứ c đến mức khóe miệng c o g i ậ t.

Cung Thượng Giác thấy y rơi vào thế yếu, t ứ c g i ậ n vô cùng, vội vàng bênh vực đệ.

“Tử Vũ đệ đệ đến đây là để nhắc nhở ta chuyện Thượng Quan Thiển gần đây thường xuyên đến sau núi.”

Không ngờ câu nói này của hắn lại khiến y càng t ứ c g i ậ n hơn, y còn không thèm quay đầu lại nhìn Cung Thượng Giác.

Y h u n g h ă n g nhìn chằm chằm Cung Tử Vũ nói: “Ca ca chỉ có mình ta là đệ đệ, ngươi là cái thá gì.”

Cung Tử Vũ có chút cạn lời, không muốn tranh giành ca ca với đứa trẻ con này, liền đứng dậy cáo từ.

Sau khi Cung Tử Vũ rời đi, Viễn Chủy đệ đệ vẫn im lặng uống trà, cố nhịn không nhìn ca ca cũng không nói chuyện với ca ca.

“Lại g i ậ n cái gì nữa?” Cung Thượng Giác chủ động mở lời.

“Ca ca không được gọi tên p h ế v ậ t Cung Tử Vũ là đệ đệ, chỉ được gọi ta là đệ đệ.”

Cung Thượng Giác có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn kiên nhẫn dỗ dành: “Được rồi, được rồi, chỉ gọi đệ là đệ đệ.”

Cung Viễn Chủy cũng rất dễ dỗ, hắn nói vài câu mềm mỏng, lập tức hết gi/ận.

“Ca, tên p h ế v ậ t kia nói Thượng Quan Thiển thường xuyên đến sau núi, nàng ta đến sau núi để làm gì? Ai dẫn nàng ta đi?” Lúc này, Cung Viễn Chủy mới chú ý đến vấn đề chính.

“Dù sao người ta cũng là Chấp Nhận, đừng có gọi p h ế v ậ t này p h ế v ậ t kia nữa.”

Cung Thượng Giác sửa lời y.

Cung Viễn Chủy tùy ý b ĩ u m ô i.

“Là Vân Vi Sam dẫn nàng ta đi, nàng ta đến sau núi làm gì thì không ai biết.”

“Hay là b ắ t nàng ta lại, tra khảo chẳng phải sẽ biết hết sao.” Cung Viễn Chủy đề nghị.

“Không được.” Cung Thượng Giác nghiêm khắc từ chối. “Trước tiên g i a m l ỏ n g nàng ta trong phòng, không cho ai đến thăm.”

Cung Viễn Chủy cảm nhận được hắn quan tâm đến Thượng Quan Thiển, ngay cả tra khảo cũng không nỡ, không khỏi có chút g h e n t ị.

Trong phòng Thượng Quan Thiển, Cung Thượng Giác bưng một bát th/uốc bổ đi vào.

“Giác Công Tử đến rồi, đây là gì vậy?” Thượng Quan Thiển nhìn chằm chằm bát th/uốc bổ trong tay hắn hỏi.

“Thân thể nàng yếu, đ ộ c còn chưa giải hết, đây là th/uốc bổ Viễn Chủy vừa nghiên c/ứu ra, nàng uống thử xem.” Cung Thượng Giác hiếm khi dịu dàng như vậy.

Thượng Quan Thiển bất ngờ được sủng nên có chút s ợ h ã i, nhưng vẫn được voi đòi tiên nói: “Ta muốn công tử đút ta uống.”

Cung Thượng Giác thở dài, múc từng thìa đ ú t Thượng Quan Thiển uống th/uốc bổ. Độ cong khóe miệng của hắn đã tiếc lộ niềm vui trong lòng, kỳ thực hắn rất hưởng thụ cách tương tác này với Thượng Quan Thiển.

Cảnh tượng này bị Cung Viễn Chủy đứng ngoài cửa sổ nhìn thấy, ngày nào cũng có chuyện để y t ứ c g i ậ n.

“Nàng đến sau núi làm gì?” Trong bầu không khí ái muội này, Cung Thượng Giác đột nhiên hỏi.

Thượng Quan Thiển s ữ n g người, không biết nên trả lời như thế nào.

“Sao không nói gì?” Cung Thượng Giác bức nàng từng chút một.

Thượng Quan Thiển thoát ra khỏi bầu không khí ái muội, không nói nữa.

“Nếu nàng không nói cho ta biết, vậy mấy ngày nay ngoan ngoãn ở trong phòng, đừng chạy lung tung.”

Thượng Quan Thiển hiểu ý tứ trong lời nói của hắn, ý muốn g i a m l ỏ n g nàng.

Nàng lấy lại lý trí, tỉnh táo lại khỏi sự dịu dàng trước đó. Dù trước đây đôi bên có thân mật hòa hợp đến đâu, một khi liên quan đến Cung Môn, cần t r a k h ả o thì cứ t r a khảo, g i a m l ỏ n g thì g i a m lỏng, không chút nể nang tình cũ.

Thượng Quan Thiển xoay người ra lệnh đuổi khách: “Ta muốn nghỉ ngơi, Giác Công Tử xin mời trở về.”

Cung Thượng Giác đứng trước cửa sổ nhìn nàng hồi lâu. Thở dài rồi rời khỏi phòng.

Bên ngoài cửa, thị vệ canh giữ n g h i ê m n g ặ t, đến một con ruồi cũng không lọt vào được.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Tôi Dựa Vào Đọc Ánh Mắt Để Livestream Tìm Người

Chương 17
Tôi livestream tìm người. Một bạn gái khóc lóc cầu xin tôi giúp đỡ, tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta nói: "Dưới sàn nhà góc cầu thang tầng hai, cô tự tay niêm phong anh ta, quên rồi sao?" Kết quả là tôi bị vô số khán giả mắng chửi thậm tệ. Ngày hôm sau, cảnh sát dựa theo manh mối tôi cung cấp, đã tìm thấy thi thể bạn trai của cô ta, cô ta cũng bị bắt. Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy, tài khoản của tôi ngập trong tin nhắn. Toàn bộ đều là nhờ tìm người, và những lời sùng bái tôi. Trong đó, có một bức ảnh thu hút sự chú ý của tôi. "Xin hãy giúp tôi tìm người với, con gái tôi đã mất tích ba ngày rồi! Cầu xin sư phụ, tìm được con bé, tôi chắc chắn sẽ có hậu tạ lớn!" Kèm theo là ảnh một bé gái hai ba tuổi mặt tròn đáng yêu, buộc hai bím tóc nhỏ, trông rất thanh tú. Nhưng nhìn kỹ, trên mặt con bé phủ một lớp tử khí. "Con gái cô, chưa bao giờ rời khỏi nhà."
143
10 Diễn Chương 24

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Sau khi được nhận lại vào gia đình giàu có, tôi dựa vào thể chất xui xẻo để sắp xếp lại cả gia đình.

Chương 6
Tôi mang số mệnh thiên sát cô tinh, trời sinh là sao chổi. Vừa mới sinh ra, tôi đã bị tráo đổi. Trong vòng ba năm, gia đình bố mẹ nuôi xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác, cuối cùng họ phải vội vàng đưa tôi vào một đạo quán. Sư phụ nói tôi mang sát khí quá nặng, cần phải tịnh dưỡng, nếu không sẽ hại chết tất cả những người xung quanh. Hai mươi năm sau, bố mẹ ruột cuối cùng cũng nhớ đến tôi. Ngày trở về, cô con gái nuôi Tô Noãn Noãn nắm tay tôi khóc lóc thảm thiết: "Chị ơi, chị về thật tốt quá, tất cả là lỗi của em, em không nên chiếm đoạt cuộc đời chị..." Vừa nói, cô ta "vô tình" trượt chân, ngã nhào về phía tôi. Tôi mặt không cảm xúc lùi lại nửa bước. Chiếc bình cổ phía sau lưng cô ta, không một dấu hiệu báo trước, rầm một tiếng, tự vỡ tung. Mảnh vỡ văng khắp người cô ta.
Báo thù
Gia Đình
Hiện đại
217