21.
Cánh cửa bị phá mở.
Phù ngác nhìn căn xa lạ trước hồi lâu phản ứng.
Anh hiểu tại sao.
Rõ ràng vừa mới rời thời gian, tại nơi chỗ rồi.
Rõ ràng là và nhau trang trí xây dựng chút mới được căn này.
Anh lúc tiền chỉ căn thuê tối tăm.
Khi vừa gh/ét vừa vì mang rời khỏi họ Khương, để sau gặp Vận nữa.
Cho mỗi ngày đều bày ra mặt coi với Nhiên.
Mặc dù là nhân thú được m/ua lại, nhưng giữa hai thì luôn chiếm ưu thế hơn.
Phù tới ổn.
Huống chi tính hay dỗ hứa hẹn sau định sẽ căn lớn hơn.
Nhưng cuối lớn đâu.
Còn may là đổi được chỗ.
Khương giao ngủ mình thì dọn dẹp chứa đồ.
Phù luôn cảm là điều đương nhiên.
Bởi vì biết thật sự vô thức rằng mình đáng với thứ đẹp.
Cho để ý tới phải vất vả ki/ếm tiền thế nào.
Cho khi nhìn email…
Thật ra đang tay đấu quyền nơi đấu quyền phi pháp.
Tiểu thiếu trải qua cuộc chợ đương nhiên biết nơi đ/áng s/ợ thế nào, huống chi đoạn bị liên tục nến mức nôn ra m/áu.
Trong lòng dâng lên nỗi nho nhỏ, nỗi lớn dần rồi biến thành ân h/ận.
Sau bắt bóp nát khí bên phổi dần dần nghẹt thở.
Nhưng bao lâu, nỗi hoảng lo/ạn giải được vô lan ra chút khắp cơ thể.
Những lúc vậy đang gì?
À, đang cách tặng Vận.
Không tiền chỉ học rồi cần li tí.
Còn thành thất bại thì đưa Nhiên.
Nhưng nào cũng rất vui vẻ, dần cảm giác áy náy và cắn rứt tâm.
Sau cảm là chuyện hiển nhiên.
Bao gồm miếng gỗ hình trái tim cũng thế.
Nhưng giờ cảm giác tội lỗi, lòng và hối h/ận tràn cảm chịu mức muốn khóc.
Nhưng giữa trạng nản này, vẫn điều đáng mừng.
Thì ra thật sự rất ấy.
Điều âm vui trở lại.
Ngay cả khi nhìn bảo Giang bệ/nh viện cũng hoàn tiêu tan.
Lúc rằng nếu dỗ định sẽ quay với cô.
Kết quả là đến.
Cho nghĩ, sao, trình giá.
Cũng phải dỗ khác.
Nhưng ngờ rằng chọn tên Giang vô dụng đó.
Tại sao?
Nhân ngư gi/ận, đột nhiên thay đổi.
Tức vì chọn ấy.
Anh bao giờ tới sẽ rơi ấy.
Nhưng chuyện đang xảy ra vậy?
Phù cảm bầu khí xa lạ và gh/ê t/ởm tràn ngập căn phòng, nổi h/ận lòng ngừng đại hơn.
Bàn biến mất, thay là tổ rất lớn.
Chiếc tủ ban cất giữ viên đ/á quý cũng nữa, thay là trụ cào móng và khung leo trèo mèo.
Nhưng ràng phải vậy!
Phù khi nhìn lãnh thổ mình bị ngoài chiếm tiềm thức muốn diệt tất cả thứ.
Cho thật sự vậy.
Nhưng sau khi xong, hối h/ận.
À, ra rồi.
Chính là vui.
Đúng là sai chuyện rồi.
Chẳng trách mức muốn nhìn nữa.
Anh chọc nữa.
Khương Vận lừa dối vị trí họ nữa.
Khương là trên thế giới đối xử hết lòng với ấy.
Anh chỉ thôi.
Khi chuyện sáng tỏ, nhận ra mình ý với từ lâu.
Nhưng luôn chịu cúi thừa nhận.
Suy vậy dừng tay, cố ý bẩn quần áo, tạo ra nhiều vết thương để mình trông thật đáng thương.
Nhưng vẫn đủ.
Thật sự ngày thì rất đ/au.
Anh biết rằng chuyện sẽ đớn mức đó.
Vậy chắc chắn mức cần nữa.
Thế là biến ra đuôi cá mình.
Anh tự an phù mình, tính vậy, thương vậy, định sẽ tha thứ ấy.
Chắc chắn rồi!
Chẳng mấy cánh cửa mở ra.