Lục Tri Cẩn liếc nhìn cậu ta:
"Trong điện thoại em bảo đến đây làm gì?"
"Mang cua đến. Để trong bếp rồi."
"Thế em bỏ đồ xong rồi ngồi ăn luôn?"
Tống Việt lập tức chỉ tay về phía tôi:
"Anh ấy bắt em ăn! Nói giúp ăn hết sẽ tiết lộ qu/an h/ệ hai người. Em ăn hết trứng hấp, hết cả há cảo, đến ngô cũng bắt ăn mà vẫn không chịu nói. Rốt cuộc hai người có qu/an h/ệ gì?"
Tôi: “...”
Thật muốn nhét cái đĩa vào miệng cậu ta.
Lục Tri Cẩn nhìn tôi, tôi nhìn Tống Việt, cười giả lả:
“Anh cậu đưa tôi một số tiền, sau đó tôi lên giường với anh ấy. Qu/an h/ệ kiểu đó, cậu hiểu nổi không?”
Tống Việt cắn một miếng ngô, mắt đảo lo/ạn:
“Anh, vậy anh ấy là...”
“Người yêu.” Giọng Lục Tri Cẩn rắn rỏi, dứt khoát.
Tống Việt sững sờ:
“Không phải chứ anh, anh nghiêm túc hả? Tuy đúng là anh ấy trông rất đẹp trai, nhưng anh ấy là đàn ông đó, hơn nữa hai người mới quen được bao lâu... Thôi kệ, miễn anh vui là được, em sẽ giúp anh giấu bố mẹ...”
Lục Tri Cẩn hơi tức đến bật cười, ánh mắt lướt qua tôi rồi nhìn Tống Việt:
“Anh và cậu ấy quen nhau mười năm rồi, chuyện mà người yêu nào cũng làm thì bọn anh đều đã làm. Và không cần em giấu bố mẹ, ngược lại cần em chuyển lời đến bố mẹ, sau này đừng giới thiệu đối tượng cho anh nữa, anh có người yêu rồi, tên là Giang Vi. Rõ chưa?”
Tống Việt ngây ngốc gật đầu.
Lục Tri Cẩn chỉ cửa:
“Vậy thì đi đi, em cũng ăn không ít rồi, không giữ lại ăn trưa nữa.”
Tống Việt ôm nửa bắp ngô lếch thếch ra về, đột nhiên quay lại:
"Khoan đã! Công ty anh tên Công Nghệ Vi Giang, chẳng phải đảo ngược tên anh ta sao?"
"Ừ."
"Trời ạ! Hồi đó em hỏi sao đặt tên công ty thế, anh bảo nghĩ đại. Cái này mà nghĩ đại á? Không yêu đi/ên cuồ/ng sao nghĩ ra được? Ha ha... A anh đừng đẩy em... Ngô suýt rơi... À này anh, há cảo anh làm ngon lắm, lần sau nấu gì ngon gọi em nhé? Đừng vì có người yêu mà quên em trai chứ..."
“Rầm” một tiếng.
Lục Tri Cẩn trực tiếp tống Tống Việt ra ngoài.
Anh đi tới, đầy bất lực.
Tôi dang tay chờ anh.
Lục Tri Cẩn dừng trước mặt tôi, tôi vòng tay ôm eo anh, vùi mặt vào ng/ực anh, tham lam hít lấy hơi thở.
“Sao thế?”
Im lặng vài giây, tôi buồn buồn nói:
“Tôi đang nghĩ, nếu không gặp tôi, anh cũng sẽ sống tốt... không đúng, là còn tốt hơn.”
Tay đang đặt sau gáy tôi của Lục Tri Cẩn khựng lại:
“Tại sao lại nói vậy?”
Tôi cười khẽ:
“Không tại sao cả, trực giác thôi.”