Tôi, tôi mơ hồ bị đưa lên một chiếc xe, chiếc xe đó từ từ chạy về nhà mình.
Tôi nằm xuống chiếc giường cưới của Phương Thiến Vân.
Trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, tôi nghĩ trong phòng ngủ bên cạnh còn có x/á/c ch*t của mẹ tôi đang nằm đó.
Không, không chỉ vậy, trong phòng tắm căn hộ tôi m/ua còn có th* th/ể Tề Lâm và đứa con trai chưa chào đời của tôi.
Trên thế giới này, ba người tôi quan tâm nhất đều đã ch*t cả rồi.
Phương Thiến Vân cũng bị tôi bóp cổ, bị tôi th/iêu thành tro.
Trên thế giới này quả thực tôi đã thành kẻ cô đ/ộc rồi.
Phương Thiến Vân còn có thể trở về sao?
Lần này chắc là không thể rồi.
Khuôn mặt Phương Thiến Vân lúc nãy, hẳn chỉ là ảo giác trong lúc tôi hoảng lo/ạn thôi.
Nhưng mà, dù cô ấy có trở lại nữa cũng không sao. Phần đời còn lại của tôi đã chẳng còn việc gì để làm. Chúng ta cứ từ từ vặn vẹo nhau thế này cũng được. Như thế có vẻ cũng không tệ.
Nhưng tại sao? Tại sao Phương Thiến Vân dù thế nào cũng không ch*t được?
Tôi không hiểu nổi.
Từ lúc nào cô ấy đã trở thành một con quái vật không thể bị gi*t ch*t?
Tôi thực sự không hiểu nổi.
Tôi mơ màng rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Lúc này, một giọng nam dịu dàng vang lên trong đầu tôi: "Là anh đấy, chính anhđã biến cô ấy thành quái vật bất tử đấy."
"Từ ngày hai người kết hôn, cô ấy đã trở thành một con quái vật không thể bị gi*t ch*t rồi." Giọng nam dịu dàng kia khẽ nói.
Khoảnh khắc ấy, ký ức đã phủ bụi lâu nay trong tôi cuối cùng cũng sống dậy.