Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 130

04/03/2025 14:32

Thật ra, trẻ mồ cha ai. Từ nhận chỉ trẻ bỏ rơi, lưu lạc đất Mỹ xa lạ khác chủng tộc.

Cô ít hơn hai chưa cảm giác áp tâm gì, tới gặp Vũ. Cô cha mình, một đàn ông tha hương ở Mỹ hành nghề móc túi một bấy nít cơ nhỡ ông ta mang mình.

Từ năm, đứa trẻ khác cùng lửa đã huấn làm móc túi. Sau đã thành thạo, bắt các phố móc túi khác, đem tiền nộp lão. Nếu ngày nào ki/ếm số tiền đã quy định, bịđ/á/nh đò/n nhin cơm tối.

Cũng may, óc hơn đứa khác. Sau vụ "làm bại cha ph/ạt đến nhữ từ, dần tiền lên. Từ mười một chịu đò/n roj dã man cha đ/áng s/ợ đó. Làm nhiều càng quen mức độ nghiệp nhờ cùng cố. Sau nhiều năm năm hành đã trở thành cao thủ móc túi rồi. Rồi một lần đã móc ví bắt hai đã nhau một thua ê chế, tâm khẩu Cô cử nghĩ đã giòi rồi, ngờ giỏi hơn,

Leen ấn tượng tài nghệ Vũ, xin vẫn dày bám lấy. Rói tìm thông tin cùa Vũ, học ở trường hôm nào cổng trường, quấy nhiễu mãi tha.

Và rồi, chẳng từ nào, tình cảm hứng thú nghề trái pháp luật nữa. Cô muốn bỏ nghề. Cha xong nguyện vọng đồng ý một cách dễ dàng. tưởng thật, mừng phát khóc. đâu biết, đó chỉ kế hoãn binh ông ta. Cha chỉ vờ đồng ý để buông lòng giác, để ông ta thời gian chuẩn "thuần hóa" lấn nữa bằng thuật thôi miên.

May thời c/ứu ra, bằng cả chỉ rối u tối để mặc ông ta sai khiến ki/ếm tiến phipháp

Từ đó, theo Vũ.

Chị ấy đối xử quá khứ kỳ thi. Chi ấy học ngành công nghệ.

Kể thân. khóc, tròn mắt bất ngờ. Mặc dù biết, lanh lợi, sắc bén một nhím thật nội tâm lòng trắc ẩn, mòng manh, yếu đuổi. nghĩ, khiến bé để tâm nhiều vậy.

Xem ra, đã tự nhiều.

"Được rối, đừng khóc nữa. Phòng sắp ngậplụt rối này." giấy Leen, trêu đùa.

Đây cách ủi đậm chất Vũ.

Mọi nhịn cười. Con vậy, ngọt khác đâu.

Leen đang khóc phì cười, phồng má hờn dỗi: "Chị trêu em..."

Người ta thì dịu dàng, thủ ủi, ấy toàn ủi kiểu đ/á đểu Chắc chỉ ủi khác theo kiểu đặc biệt thôi.

Tuyết bơ:

"Có sao. Chỉ sự thật thôi mà. Nín đi, hỏichuyện."

Leen sụt sịt, chấm chấm mắt: "Chuyện gì a?"

"Em sao bắt vậy?" hỏi.

Vấn để đã thắc mắc từ hôm rồi. Rõ ràng đã bài lưỡng Mỹ mà, sao bắt dễ dàng chóng được?

Đây điểu phòng tâm.

Nghe thấy câu hòi, vẻ lập tức trở nên nghiêm túc, trẻ mít ướt nãy

nữa."Không Luc Than Hạo, Phượng Hoàng."

Tuyết nhau, sửng sốt.

"Em nói, bắt Phượng Hoàng?" Người tiếng Kim Ngư.

Leen gật Trước ngất tận mắt thấy hình trái bọn chúng, tuyệt đối nhầm đâu."

Hình phượng? lần nữa ngạc. Người hoạt giới ngầm, rõ, thành viên Phượng Hoàng xăm hình một chiếc trí nơi dễ thấy. Tùy vào từng x/á/c định xăm nào. Nếu trí cao xăm trái. Còn cấp dưới vừavà nhỏ quyết định xăm phải.

Nếu thấy hình phượng, thì chắc chắn đó thật sự Phượng

Hoàng.

"Thì Phương Hoàng tay." Bà

Trần låm bẩm.

Chà trách... bắt vậy.

"Không ngờ cái quyển lực nhất giới ngầm đó." Ông Trần

ngồi xuống chiếc ghế bành gần đó, trầm ngâm tiếng.

Tuyết mắt: "Tệ nhất chẳng gì."Tuy gần gũi nhất. Vậy một chút tĩnh phát giác ra. Đáng nói, hằn bí mật tự âm thẩm xử lý.

vẫn giác cô, hay nghĩ nhất thiết biết?

Khắc Dương tự trách, đặt vai cô, võ nhẹ:

"Hån khôn lỏi, ranh m/a. Em bình thường, đừng tự minh."

"Vâng" anh, bỗng nhiên muốn tối nữa: thấy hơi mệt, muốn ngủ một chút."Bà Trần tinh ý, mơ diều gì đó sâu lòng bà rõ nó Bà chững nửa giây gật đầu:

"Được rồi, mau nghi đi. Chúng ta làm nữa. Có gì thì hãy nha."

"Dạ, rồi."

Mọi nối đuôi nhau trà sự yên tĩnh Vũ.

Cùng thời đã lại.

Nhìn quanh phòng sặc mùi th/uốc khử trùng một lượt, thấy dáng cần, đôi mắt màu nâu xuống, thoảng tia Chỉ thấy đang ngủ ghế giường.

Anh cử muốn dây, âm sột soạt nhỏ thức bà Lục. Bà mở thấy Thắn đã tỉnh, vội buông đang xuống, đỡ dậy:

"Con à? Từ từ đêm sốt đấy."

Thần đã thành công dậy, vậy, mi mắt. Hèn gi cứ thấy đ/au nhức, khô khó chịu.

Anh cất giọng khàn khàn dậy: sao, đừng lo."

Bà giúp lấy thêm gối dựa lưng, m/ắng nhẹ: "Không sao sao nào. Vếtthương khâu tới chỉn mũi đấy."

Bà nâng niu vật từ lúc sinh tới giờ, cả một cái Hồi xưa, lần tập võ vế, trầy xước chút da bà đã đ/au c/ắt, đừng một vết thương vừa sâu vừa dài ngoằng này.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm