Tôi ch/ặt môi, mùi m/áu tanh ngập tràn khiến cả người tỉnh táo mấy phần.
Tôi lúc cũng không quan tâm phải nhiều nguyệt hơn nữa, đều ra sức bò về phía bờ ruộng.
Một ngã vừa rồi đã làm lo/ạn kế hoạch mang nguyệt trở về suy cho cùng tốt hơn bỏ mạng ở nơi này.
Tôi đưa vịn bờ ruộng, đã leo lên, ngay khi định bước còn lại, sức mạnh cực truyền tới từ sau lưng tôi.
Cả người bay lươn, trước khi ngã lầy, đã nhìn tượng khiến mất h/ồn mất vía.
Một màu vàng thô bằng bắp đùi đang há bổ nhào đến mắt nó ra sáng dữ, mọc đầy những chiếc nhọn hình c/ưa.
Dưới mờ ảo, cơ thể nó bất ngờ tỏa ra tầng sáng vàng nhạt.
Con dài nhất nhìn cũng chỉ dài khoảng mà nguyệt này, dài khoảng chừng mét.
Lươn thành rắn, thành trăn, thành giao, thành rồng.
Đây đã không còn nguyệt thường nữa, mà nguyệt.
Những nguyệt khác nhìn nó đều nháo nhào chạy trốn, gian ngắn xung quanh đã trống không.
Tôi không màng bẩn mà lăn vòng tròn đất trốn nó.
Trong làng có quy định, người tộc không gi*t nguyệt.
Mỗi nguyệt, đều vật quý giá làng, sống còn người dân làng.
Con gái làng nguyệt, buộc phải sống.
Tôi lăn lộn kẻ đi/ên đất, thế rất nhanh lại bị nguyệt quấn ch/ặt nữa.
Nó lên cánh dường có thể nghe âm khớp xươ/ng đ/ứt mình.
"A!”
Tôi phát ra tiếng kêu thảm thiết, bỗng nhiên dâng lên cơn lửa gi/ận dữ.
Mày muốn ch*t tao, ăn sống tao, muốn sống!!!
Cho tất cả mọi người b/ắt n/ạt s/ỉ nh/ục đ/á/nh đ/ập kh/inh bỉ chà đạp cũng muốn sống thật tốt cũ.