Trong hai năm thầm thương tr/ộm nhớ Kỳ Bạch. Tôi rằng thời gian sẽ làm tình cảm phai nhạt, ngờ càng lúc càng mãnh liệt.
Giờ biết cũng thích lòng tôi bỗng nhẹ Cậu giăng tôi lâu thế, giờ đến lượt tôi câu Tôi muốn xem, còn vờ được lâu nữa.
Đối diện ánh mắt đầy mong đợi cậu, tôi nghiêng đầu bộ suy tư, sau từ chối: "Không được. Chỗ tôi, phải hôn môi được gọi chồng."
[Trời ơi ai Hà ngây thơ thế! Cậu không phải từ chối, thưởng cho đấy!]
[Giang Hà à, ngủ một mình cũng phải biết tự vệ mình đấy nhé.]
[Nội chính: Hiểu rồi, vợ yêu đòi hôn. nên chiều hay chiều đây?]
[Nghề cũng có khoảng cách, tối Hà mắn!]
Tôi làm lơ mấy bình kia. nhiên. Đêm đó vừa vờ nhắm mắt, cái vị luôn lãnh kia bỗng trút bỏ mặt lạnh lùng, lao vào hôn tới tấp...
Đến lúc mê đắm nhất, Kỳ Bạch khàn giọng gọi tên Giọng nén lại, đầy kìm nén.
[Ôi giời, không hổ chính!]
[Giang Hà ơi, cái mông tối khổ rồi!]
[Lạy Chúa tôi, xin ban cho con một người yêu như mà!]
[Đừng hôn nữa, ơi, xông chứ!]
Khi đám bình sẽ tiến thêm bước nữa... Kỳ Bạch bỗng lật người xuống giường. Tiếng nước lộp độp vang từ tắm.
Bình n/ổ.
[Nam không được Đến nước mà tắm á?]
[Tôi thức đêm xem cảnh nóng, giờ chỉ có thôi à?]
[Múa gậy dữ tợn, hoá vỗ tay Đây gọi chính?]
[Chịu hết nổi! Hà ơi, yếu quá thì tay đi, đổ luôn đi! Tôi không muốn xem cảnh nhạt nhẽo nữa!]
[Mọi người không hiểu sao? Anh nhịn Đừng quên Hà luôn định mình trai thẳng trước mặt mà!]