Bé Mèo Hoang Của Nam Thần

Chương 3

12/03/2025 10:20

Sau giờ học, vì đi lấy bưu kiện trước nên tôi đến căng tin muộn mất một bước.

Tôi loanh quanh tìm chỗ ngồi mãi, phát hiện chỉ còn một chỗ trống cạnh Giang Mục.

Mấy đứa lớp hắn hô hào tôi với giọng đùa cợt: "Ê, Lạc Huyễn, qua đây ngồi với tụi tao đi!"

Giọng điệu đầy ẩn ý chế nhạo.

Giang Mục cũng nhếch mép cười, ánh mắt thong thả liếc về phía tôi.

Tôi trừng mắt với bọn chúng, như con mèo xù lông.

Bọn chúng tưởng tôi không biết, chúng vẫn gọi tôi là "vợ bé" sau lưng.

Chỉ vì tôi có ngoại hình mảnh mai, mặt mày thanh tú như con gái.

Đã bao lần bọn chúng trêu chọc tôi.

Tôi định bỏ đi ngay.

Nhưng chợt nghĩ: hay là xem Giang Mục làm bộ làm tịch thế nào trước khi bị đ/á đi?

Tôi hít sâu, bước về phía bọn chúng.

Giang Mục đột nhiên nhìn chằm chằm vào nách tôi.

Tôi gi/ật mình nhớ ra: bưu kiện vừa lấy vẫn cầm trên tay chưa kịp cất!

Tim đ/ập thình thịch.

Giang Mục ngẩng cằm, nhướng mày ra ý thách thức.

Tôi giả bộ bình tĩnh nhét vội gói hàng vào túi:

"Th/uốc diệt chuột, ăn không?"

Giang Mục khẽ cười khẩy: "Tao tưởng mày m/ua th/uốc bổ thận."

Cả lũ con trai lớp hắn đồng loạt cười rú lên với vẻ mặt bẩn thỉu.

Mặt tôi đỏ bừng.

Giang Mục thì đắc ý ra mặt.

Mẹ kiếp!

Mày mới cần bổ thận!

Tôi đặt khay cơm xuống, lấy điện thoại nhắn tin cho hắn:

【Anh ơi, em gặp thằng con trai đáng gh/ét lắm! Em gh/ét cách nó nhìn em.】

Lập tức, Giang Mục bỏ đũa, cầm điện thoại trả lời nghiêm túc:

【Ai dám chọc gi/ận cục cưng của anh?】

【Để anh dạy dỗ nó giúp em nhé?】

【Sao nó lại nhìn em? Chẳng lẽ nó thích em hả?】

【Bé yêu? Cục cưng? Mèo con? Sao không trả lời anh?】

【Đừng để ý mấy kẻ bi/ến th/ái đó. Là đàn ông, anh hiểu nhất bọn chúng. Gặp gái xinh là đầu óc chỉ toàn thứ nhảm nhí.】

【Mèo con phải biết bảo vệ bản thân đấy.】

【Sao em lại im lặng nữa rồi? Anh nhớ em đến mức muốn hôn em, ôm em... Anh không chịu nổi cảnh xa cách thêm giây phút nào nữa.】

【Trả lời anh một chữ thôi mà...】

【Một chữ thôi cũng được, em yêu. (Ảnh mặt c/ầu x/in)】

Giang Mục hai tay bưng điện thoại, mắt dán ch/ặt vào màn hình.

Mấy đứa lớp hắn hỏi: "Mục ca, sao không ăn nữa?"

Đứa khác đáp: "Chắc lại nhắn tin với bạn gái rồi! Hễ chị dâu nhắn tin là Mục ca lại thẫn thờ như mất h/ồn."

"Có đứa nào từng thấy mặt chị dâu chưa?"

"Chưa, nhưng nhìn Mục ca thất thần thế kia, chắc chị dâu phải đẹp như tiên."

Không thấy hồi âm, sắc mặt Giang Mục càng lúc càng khó coi.

Hắn đứng dậy xách cặp: "Tao về trước."

Hắn trả khay xong, vừa đi ra cửa vừa lướt điện thoại.

Ngay lập tức, điện thoại tôi rung lên, cuộc gọi video từ Giang Mục.

Tôi lật úp điện thoại xuống bàn, để mặc cho nó rung.

Có đứa con trai hỏi: "Lạc Huyễn, điện thoại cậu rung hoài, không nghe à?"

Nhìn bóng lưng thất thểu của Giang Mục, tôi khẽ nhếch mép:

"Không cần, cho người đó đợi một chút, bớt cái tính ngông đi."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Xin chào, bác sĩ Lục!

Chương 20
Sáng ngày thứ hai sau buổi họp lớp, tôi còn chưa kịp mở mắt thì đã mò trúng... một cái chân đầy lông. Lông đó nha quý vị, đầy luôn, như đang chạm vào cái thảm nhung thiên nhiên vậy. Cái tính tò mò thôi thúc cộng thêm lúc đó còn ngái ngủ, tôi không kìm được, nhẹ nhàng... sờ qua sờ lại. Ngay giây tiếp theo...ẦM! Cánh cửa bật mở, một đám người ào ào xông vào như bắt gian tại trận. Tôi giật mình rụt tay lại, mở to mắt, ôm chặt lấy chăn. "Bác sĩ Lục, trưởng khoa gọi anh..." Mấy người vừa xông vào đột nhiên im bặt, đồng loạt kêu lên như gặp cảnh phim người lớn. Tôi: ??? Bác sĩ Lục nào cơ? Tôi nhìn theo ánh mắt của bọn họ... Một người đàn ông đang nằm cạnh tôi. Đôi chân dài miên man, thẳng tắp, đặc biệt là nhiều lông như trong quảng cáo dao cạo râu. Tôi đưa mắt nhìn lên... và ngay lập tức hối hận. Tôi mù rồi, trời ơi... "Bọn... bọn tôi không cố ý..." Mấy người kia đỏ mặt, lắp bắp giải thích rồi vội nhắm tịt mắt. Tôi không quen họ. Tôi càng không quen cái người nằm bên cạnh mình. Trong lúc tôi còn đang ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì, thì người bên cạnh bỗng kéo nhẹ chăn, hé mắt nhìn tôi một cái rồi khàn khàn nói: "Chia cho anh đắp với, được chứ?" Tôi mất đúng một giây để hiểu ra câu đó. Sau đó như bị điện giật, tôi thả chăn ra cái "bộp". Cái chăn vừa vặn che được chỗ cần che, anh ấy lười biếng nhắm mắt lại, thong thả nói thêm: "Không phải gọi em, anh đang nói mấy người kia." Lời vừa dứt, đám đàn ông kia cuối cùng cũng thôi hóng drama, để lại một câu: "Trưởng khoa giục họp rồi, mau xuống đi!" Rồi vù vù chạy hết ra ngoài như vừa thoát kiếp nạn. Căn phòng trở lại im ắng. Tôi ngồi đó, co ro ôm lấy mép chăn, tim đập như trống hội...
335.93 K
9 ĐÀO HOA SÁT Chương 5
10 MỘ RẮN Chương 11: Ngoại truyện

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Bản Năng Nói Tôi Thuộc Về Cậu

Chương 10
Tôi mất trí nhớ. Nhưng trái tim vẫn nhớ một người. Sau vụ tai nạn, Bạch Thước tỉnh dậy với một khoảng trống trong đầu. Cậu không nhớ mình là ai, càng không nhớ vì sao mỗi đêm cơ thể lại như bị ngọn lửa vô danh thiêu đốt. Cha mẹ bảo cậu suýt chết vì một “tên bạn xấu”. Họ muốn cậu quên người đó, quên những gì từng sai trái, quên cả chính mình. Nhưng càng cố sống "bình thường", cơ thể Bạch Thước lại càng phản ứng kỳ lạ. Cậu cảm thấy khó chịu mỗi đêm, cảm thấy ánh mắt người bạn cùng phòng Giang Nhiên quá lạnh, quá xa cách, và… quá quen thuộc. Khi từng mảnh ký ức dần trở lại qua những cơn mộng mị, Bạch Thước bắt đầu nhận ra… Cậu từng yêu Giang Nhiên. Cậu từng phản kháng cả gia đình để được ở bên Giang Nhiên. Và… cậu chưa từng hối hận. Nhưng giờ đây, người ấy quay lưng, cậu không còn ký ức, và sự thật bị bóp méo bởi những người thân yêu nhất. Giữa ranh giới của “hạnh phúc giả” và “tình yêu thật”, giữa người mà cha mẹ muốn cậu trở thành và con người cậu từng là, Bạch Thước phải lựa chọn. “Tôi không nhớ rõ chuyện cũ, nhưng trái tim tôi chưa từng lừa dối. Giang Nhiên, tôi có thể quên tên mình, nhưng tôi không thể quên cậu.”
Boys Love
Chữa Lành
Đam Mỹ
0
Tranh Hùng Chương 7