Tôi theo cậu chủ nhà giàu vào quán bar ở tầng hầm khách sạn.
Từ xa, tôi thấy anh ấy cứ cúi đầu nhìn điện thoại, hình như tâm trạng của anh không tốt.
Bị ánh trăng sáng làm tổn thương à?
Cơ hội tốt!
Tôi lấy gương ra chỉnh sửa nhanh lớp trang điểm, hít một hơi thật sâu rồi bước tới.
Vệ sĩ mặc đồ đen chặn tôi lại: "Cô có việc gì?"
Tôi chưa kịp nói gì thì điện thoại trong túi lại rung lên.
Tôi lấy ra xem, vẫn là Tiểu Triệu.
Tôi bắt máy, che micro hỏi nhỏ: "Gì vậy?"
"Em đang ở đâu?" Anh lạnh lùng hỏi tôi.
Không biết có phải vì quán bar quá yên tĩnh không, giọng Tiểu Triệu nghe như rất gần.
"Em đang hẹn hò với bạn trai mới đây, anh đừng gọi cho em nữa."
"Quay lại."
"Anh đừng đùa nữa..."
?
"Quay lại."
Tôi gi/ật mình, bất chợt quay đầu lại thì thấy Tiểu Triệu cầm điện thoại, đen mặt đứng ngay sau lưng tôi.
"Anh... anh đến đây làm gì?"
Tôi hoảng hốt, phản xạ đầu tiên là nắm lấy cổ tay anh kéo đi.
Nếu làm phiền đến cậu chủ kia thì cả hai chúng tôi sẽ gặp họa lớn!
Nhưng Tiểu Triệu lạnh lùng đứng đó, ánh mắt nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
Đột nhiên, một ý nghĩ cực kỳ khủng khiếp nảy sinh và định hình trong đầu tôi.
Tôi như người máy, cứng nhắc quay sang bên, chỉ thấy chỗ cậu chủ nhà giàu ngồi nãy giờ trống trơn.
Tôi thử gọi: "Triệu... Triệu Vũ Chi?"
"Tiểu Triệu" trước mặt lạnh lùng đáp: "Ừ."
Tôi lại chỉ vào anh rồi hỏi vệ sĩ mặc đồ đen: "Xin lỗi, bình thường mọi người gọi anh ấy là gì ạ?"
Vệ sĩ trả lời: "Cậu chủ."
Nhân chứng, vật chứng đầy đủ.
Mắt tôi tối sầm.
Xịu một cái, tôi ngất lịm.