-
Tuy không lớp với Khải, nhưng tôi thấp thoáng không “thành tích” của hắn.
Đánh nhau, trốn học, dựa vào kiện gia đình mà b/ắt n/ạt bạn phòng ký túc xá, ép họ làm việc cho hắn.
Tôi từng tận mắt chứng kiến Khải mình mà hất khay cơm đầy đồ ăn cơm và thức ăn.
Nhìn Hàn có khí dịu dàng đứng trước mặt, tôi cảm thấy hơi thương cảm:
“Thế này đi, mỗi ngày tôi sẽ cho thêm ba trăm, đổi lại ôm tôi thêm phút. vậy, sẽ không cần làm hầu cho Khải nữa.”
“Hắn ta là tên khốn nạn hay chọc khác. Tôi nói đám con nhà giàu chơi hắn toàn là những kẻ ra gì.”
“Cầm đầu còn là tên đi chung với chúng, rất có thể sẽ bị thương.” Tôi vô nghiêm túc nhắc nhở ấy.
Cố Hàn ngây vài sau đó cười an tôi.
Khi ôm tôi, tôi giọng nói nhàng của vang tai:
“Được, tôi lời sẽ xa họ.”
---