Thoáng cái đã đến ngày sinh nhật bà.
Mọi năm sinh nhật bà chỉ tổ chức tiệc gia đình, năm nay quy mô lại cực kỳ hoành tráng.
Bác cả vung tay một cái, bao nguyên khách sạn sang nhất địa phương, mở tiệc linh đình. Mời tất cả họ hàng thân thích đến chia vui.
Trong khách sạn, không khí vô cùng nhộn nhịp.
Cô út kéo bố tôi nói chuyện thì thầm: "Lần này lại đến lượt bác cả nổi bật, cùng là con của mẹ, sao lúc nào cũng chỉ có anh ta thể hiện? Hồi xưa mẹ không có giá trị, người đầu tiên muốn bỏ rơi chính là anh ta đấy!"
"Hừ, đúng là con gái lấy chồng như nước đổ đi, hồi xưa áo mẹ rá/ch mười mấy lỗ, vẫn là tôi m/ua cho bà một cái!"
Chiếc áo đó là hàng chợ, vải thô ráp, giá trị không bằng một phần năm bộ đồ của chị họ. Đây là món đồ duy nhất cô út m/ua cho bà trong suốt bao năm, sau này thường xuyên bị cô út đem ra khoe lòng hiếu thảo.
"Miễn là cụ vui thì tốt rồi, lát nữa mình qua chúc rư/ợu hầu hạ, biết đâu hôm nay mẹ vui lại ban phát chuyện gì hay ho!" Bố tôi khuyên cô út, hai người nhanh chóng vây quanh chỗ bà ngồi.
Con số trên đầu cô út lắc lư, tôi biết hôm nay cô út lại sắp toại nguyện.
Bao năm nay cô út nhận được không ít, nhờ chiếc áo hiếu thảo giả tạo, cô ú từ một kẻ bất tài đã leo lên chức quản lý, chị họ càng là "con nhà người ta" từ bé đã được tuyển thẳng vào trường danh tiếng.
Lúc này, anh họ đang dẫn bạn gái ra mắt bà. Chính là tiểu thư con nhà đại gia bất động sản - Trương Ý.
"Bà ơi, cháu dâu tương lai của bà xinh không ạ?"
Hôm đó Trương Ý đi leo núi bị lạc, anh họ xuất hiện như một vị c/ứu tinh, bất chấp chân đ/au địu cô ấy ba tiếng đồng hồ, cuối cùng chiếm được trái tim người đẹp.
Hôm nay bác cả bày tiệc chủ yếu để tiếp đãi gia đình thông gia tương lai. Chuyện sinh nhật bà chỉ là cái cớ.