Sau khi bôi m/áu, cây lại tấn công tôi, quay lại và vung một một ki/ếm về nó, một luồng ánh sáng vàng xuyên cây ch/ặt đ/ứt một cành dày nó.

Chao ôi – quả nhiên là m/áu Cổ, thật đ/áng s/ợ.

Tôi sững tại chỗ, sau vang lên một cảm thán.

"Trời ạ! Đây là hào quang công mà Hoa Vũ Linh nhắc sao?"

"Thật tuyệt vời. Hoá làm nhiều việc tốt thực sự rất có ích."

Hào quang công đức?

Tôi quay lại liếc nhìn Hoa Vũ cô ấy nháy với tôi.

Tôi ngay lập hiểu ra.

Những á/c linh lại tấn công lần ch/ém vài nhát, giả vờ không đ/á/nh lại, ng/ực và yếu ớt xuống.

"A, có chuyện gì vậy? Kiều sao vậy?"

Sắc Hoa Vũ Linh nghiêm túc:

"Kiều Mặc Vũ chiến với một trăm con q/uỷ ở kia, công bảo vệ cơ thể cô ấy gần như cạn kiệt."

"Vậy phải làm sao giờ! Cô ấy không thể Nếu cô ấy gi/ết ch/ết!"

“Bây giờ tiếp thêm công cho cô ấy có còn không?”

"Làm sao thêm? Cho dù tiền ngay giờ cho cô ấy, cô ấy cũng không thể quyên góp ngay được!"

"Cái này…. có lẽ có thể, Kiều Mặc Vũ từng thề, chỉ cô ấy một tiền tài dùng làm từ Cho nên chỉ tiền tài công cô ấy tăng lên!"

Lệ háo nói: thế nào đi cũng phải thử. Mạng những du thuyền này phụ thuộc cô ấy. Hoa sư, cô có biết tài cô ấy không?”

Hoa Ngọc Linh lấy điện thoại di động cho Lệ xem tài ngay sau đó, thấy điện thoại túi quần rung lên, lăn một vòng để tránh sự tấn công dây leo rồi lấy điện thoại xem.

"Ngân hàng thông báo tiền tài sau khi giao dịch là…”

Một, mười, hàng trăm, hàng nghìn, mười nghìn à! Toàn bộ cơ thể tràn đầy sức mạnh!

Tôi hét lên, dùng ki/ếm ch/ém xuống và ch/ặt đ/ứt một nhánh cây khác.

"Thì thực sự có hiệu Mọi tiền cho Kiều đi!"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Giả vờ là trai thẳng

Chương 17
Tôi và Lâm Nghênh là anh em thân thiết suốt 20 năm trời. Tôi đã chứng kiến cậu ấy từ một thằng nhóc tè dầm, chỉ biết níu lấy chân tôi mà khóc nhè, lớn lên thành một tên hoa tâm trăng gió. Tên khốn đó chẳng phân biệt nam nữ, tình nhân đổi như thay áo mỗi tháng. Chỉ cần cặp mắt đào hoa kia khẽ cong lên một chút, đám người tình vừa bị đá cũng lập tức nguôi giận, như thú cưng bị chủ vứt bỏ, cụp đuôi bỏ đi. Lâm Nghênh không có trái tim, điển hình của kiểu người né tránh tình cảm, hễ tình cảm quá mức là cậu ấy lại thấy phản cảm. Vì vậy, tôi sẽ không để cậu ấy biết...Tôi thích cậu ấy. Dù sao tôi vẫn luôn giỏi che giấu, cũng chẳng muốn đánh mất thân phận bạn thân suốt 20 năm nay. Cho đến một ngày, tên khốn ấy mắt say lờ đờ, cứng đầu chen vào lồng ngực tôi, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp đầy tủi thân lên, chất vấn tôi: “Tại sao cậu lại là trai thẳng chứ?”
146.6 K
2 Ca Nhược Chương 9
3 Da Qúy Phi Chương 22
6 Tiệm Mộc Nhĩ Chương 20
7 Thần Hộ Mệnh Chương 35
8 Cố Chấp Chương 25
11 Cáo Và Sói Chương 23
12 Tàng Bệnh Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm