"Mày có tin được có tự dưng xuất hiện một phù hợp mình không?"
"Tao tin…Toàn trò lừa tình."
Lê quay nhìn rồi à?"
Tôi im lặng.
Sầm lừa tình đâu.
... Chắc đâu nhỉ?
"Tao được hơi nghiện."
Tôi nằm trên nhắm mắt, giọng nhàng như mây bay.
Lê nhíu nghe: "Nghiện à? Nghe có vẻ ổn đấy. Mày định đương à?"
Tôi một hơi thật sâu, những cảm xúc lạ lùng lòng từ từ tan đi.
"Vừa mới hôn có khác vừa tù phạm đâu?"
Lê lớn: "Khác chứ, thay đổi nơi thi hành án thôi."
"Cút, cút, cút!"
Cô đứng rồi đi đến trước tôi, cúi nhìn tôi, gương xinh đẹp.
"Tao quyết định đuổi rồi. Nếu cảm thoải mái, cứ nói tao, dừng lại."
Tôi dùng chân nhàng đ/á cô một cái, khóe môi cong lên một nụ nhạt.
"Mày yên tâm kệ á. Thời gian đó, anh ta thử cô gái thử thách còn hiện suy nghĩ anh ta cơ."
"Vậy à..." nhắm lại, dài: "Vậy xong rồi, thích kiểu như vậy."
Lê có gu kỳ quái.
Cô thích những anh chàng tự ti cố thành những giả tạo, lúc nào cũng nghiêm túc, giữ dáng vẻ nhã giao tiếp, khi hiện khác đến hình ảnh cố duy những hành động mất kiểm soát...
Tôi từng khẳng định cô rằng có như vậy trên đến khi tôi Ngưỡng.
Lúc đó tôi nhận ngay, anh chàng đầy tuyệt vọng này chính là mẫu lý tưởng Thanh.
Nhưng tôi thích kiểu như vậy.
"Đã định đuổi đuổi hẳn đừng b/ắt n/ạt ta, chồng cũ ngây lắm đó nha."
Lê búng trán "Tao vì thể diện đấy!"
Tôi mới nhõm.
Thật phải tôi bảo vệ Ngưỡng, là quá khéo léo. Cô về nước nghỉ ngơi vì có một đàn ông nước ngoài ép cô hôn, nghe nói cần cô hôn, anh ta đáp ứng mọi cầu.
Lê khi đó ngạc nhiên: "Tao nhớ là từng nói chủ nghĩa hôn mà, sao biến thành như này rồi?"
Vậy nên so cô ấy, tôi vẫn là một phụ nữ tốt.
Tôi chạm vào dù một ngón tay.
Vì tôi đảm bảo rằng mọi diễn cảnh hai đều ý, có ai bị tổn thương.
Chỉ còn hai ngày nữa tôi có thể biến Hạ thành tôi.
Tôi cầm thoại tin nhắn Sầm Xuyên.
"Gần đây Hạ bận vậy?"
"Chị đuổi mà, sao em?"
"Vậy chị đi Hứa Trì được không? Sợ cậu ta khóc mất."
"Chị tốt quá đi à, may em được."
"Đúng vậy."
Trong hội Dục Đức chứa trăm Hạ ngồi vị trí đáo, ngoan ngoãn game.
"Chào các bạn, buổi chia sẻ hôm nay đến đây là thúc."
Kỳ Hạ nhàng ngẩng đầu, nhìn xung quanh, định xem có thể rời đi không.
Người thuyết trình quay xuống nhìn khán giả ánh kỳ vọng.
"Chúng tôi dự mời nghệ sĩ cầm Lận Nhan lên bục chia sẻ điểm cô về việc âm nhạc hình thành cuộc sống. Xin mời các tay chào đón!"
Trong tay nhiệt liệt, tôi đứng từ từ bước lên sân khấu.
Slide máy chiếu chuyển sang phần giới thiệu tôi.
Lận Nhan, nghệ sĩ cầm Trung Quốc, tốt nghiệp Học viện Âm nhạc Curtis, mười tuổi sang Mỹ học nhạc điển, từ mười tuổi hợp tác nhiều dàn nhạc nổi tiếng, từng tổ chức buổi hòa nhạc tại Hội Dàn nhạc Giao hưởng Boston.
Tôi đứng trước bục giảng.
"Chào các bạn, tôi là Lận Nhan."
Giọng nói dịu dàng qua micro truyền ra.
Kỳ Hạ tai nghe ra.
Lúc đó, từ thoại gã âm thanh game đúng lúc.
"ACE."