Trên đường về nhà, tôi tức tối đ/á một cước vào lề đường.
Chẳng phải chỉ thơm một cái thôi sao?
Có cần phải nhỏ nhen đến thế không?
Lúc hắn ôm tôi mà "gặm", hắn còn thò cả lưỡi ra cơ mà!
Tôi vừa oán gi/ận vừa đi về đến nhà, móc chìa khóa định mở cửa thì bất ngờ có người từ trong mở cửa ra.
Tôi ngẩng đầu lên nhìn, chính là Tống Tu Ninh.
Tống Tu Ninh của mười năm sau.
Trời đất ơi, lại rối lo/ạn thời không nữa rồi?
Phiên bản Tống Tu Ninh trưởng thành ngạc nhiên nhìn bộ đồng phục trên người tôi.
"Em... lại muốn chơi trò tình thú gì nữa đây?"
Tôi túm ngay cổ áo hắn lôi ra ngoài.
"Tình thú? Phụt!”
"Cút ngay cho khuất mắt, nhà em không tiếp anh."
Tống Tu Ninh ngoan ngoãn để tôi lôi đi, ôm lấy eo tôi, nghiêng đầu hôn lên má tôi.
"Đừng gi/ận nữa, anh sai rồi."
Tôi nhíu mày, giãy giụa.
"Anh sai cái gì?"
"Chỉ cần em gi/ận, thì đều là lỗi của anh."
Tôi sởn hết gai ốc.
Không lẽ nào, mười năm sau tôi lại thích kiểu này?
Tống Tu Ninh thấy tôi không giãy nữa, lại chìa mỏ tới như chim gõ kiến, bị tôi tóm ngay.
"Khoan đã, anh thật sự không thấy em trẻ hơn mười tuổi sao?"
Tống Tu Ninh chăm chú nhìn tôi, giơ tay véo dái tai tôi.
"Mặt không đổi, nhưng lỗ tai không xỏ khuyên nữa...rối lo/ạn thời không?"
Hắn vội buông tay ra, ngượng ngùng.
"Xin lỗi, anh với em... anh với Nhược Tinh thường hay đóng vai lắm, anh cứ tưởng chủ đề lần này là 'cám dỗ đồng phục'."
Tôi: "..."
Hai người của mười năm sau.
Chơi gh/ê thật đấy.
Bố mẹ tôi đang xem tivi trên sofa, Tống Tu Ninh gọi tôi quay lại phòng.
"Bố, mẹ, xem ai đến này?"
Đúng lúc họ đang nghe bản tin mới nhất về vấn đề thời không, ngoảnh lại thấy tôi, cả hai đều cười vui.
Mẹ tôi cười: "Ôi, cậu học sinh cấp ba nhà ai thế?"
Bố tôi với tay lấy thắt lưng: "Cứ nhìn thấy thằng nhóc mặc đồng phục là tay lại ngứa."
Tôi quay người chạy ngược theo phản xạ, kết quả đ/âm sầm vào lòng Tống Tu Ninh.
Hắn ôm tôi cười, vỗ nhẹ vào lưng như dỗ trẻ con.
"Đừng sợ đừng sợ, hôm nay không ai đ/á/nh em đâu."
…
Tôi hậm hực đẩy hắn ra, đeo ba lô lên vai rồi nghiêm chỉnh bước đến trước mặt bố mẹ.
Bố mẹ mười năm sau đã có những sợi tóc bạc lộ rõ.
Mắt tôi cay xè, vội cúi đầu xuống.
"Bố mẹ, con đói rồi, bao giờ ăn cơm?"
Bố tôi cười m/ắng: "Vừa về đến nhà đã đòi ăn, quả nhiên là con."
Vừa định đứng dậy, ông đã bị Tống Tu Ninh ngăn lại.
"Bố đ/au lưng, để con đi."
Tôi gi/ật mình, sốt ruột nhìn bố: "Bố sao thế?"
Mẹ tôi trả lời thay: "Không sao, chỉ căng cơ ở thắt lưng thôi, dán cao là khỏi."
Bố tôi nói đùa: "Giờ thì không đ/á/nh nổi con nữa rồi, thằng nhóc nhà con đừng có tác quai tác quái."
"Dạ không bao giờ ạ!"
Tôi đứng phắt dậy, lao vào bếp, nhân tiện lau vội hai giọt nước mắt trào ra.
Thật khó diễn tả.
Sự già đi chớp nhoáng của bố mẹ còn khiến tôi đ/au lòng hơn mười trận đò/n roj.