9
Nhà họ gần đây nổi tiếng ở thủ đô.
Bà cụ muốn động chạm đến ai tay dứt khoát với Viên.
Vừa ph/á th/ai xong, ngay lập vào bệ/nh t/âm th/ần với lý do mắc chứng cuồ/ng lo/ạn.
Khi ở Hải Thành được tin tức, hoàn thủ tục nhập viện.
Thẩm Uyển khó khăn lắm mới về nước một chuyến.
Tôi và uống trong phòng khách thì xông vào.
Anh lao thẳng về phía tôi.
Anh đứng đối diện tôi, chất vấn:
“Thẩm Thư, đâu?”
Tôi cầm trà, ngước mắt lên kiên nhẫn:
“Chẳng phải tôi nói với qua điện thoại sao? Bị mẹ vào bệ/nh t/âm th/ần rồi.”
Nói xong, bình bàn gi/ận xuống đất.
Nước nóng trong bình tràn nơi.
Thẩm Uyển đứng chắn trước tôi, cảnh giác ta:
“Giám đốc Tạ, đây là chuyện bà cụ làm, mong chú đừng trút gi/ận lên người khác.”
“Chính qu/an h/ệ mờ ám với trước, giờ chú gi/ận dữ với dì tôi là sao?”
Tạ ngẩn một lúc, chưa phản ứng kịp thì Thẩm Uyển liền bổ sung thêm:
“Chú biết à?”
“Tạ vì mang th/ai của mơ tưởng gả vào nhà họ mới mẹ chú đuổi cùng diệt tận.”
Lời vừa nói thì thấy mặt hiện lên vẻ thể tin được.
Tôi cười mai.
Người đàn ông phụ này, phải thật sự nghĩ rằng sức hút của mình đến long đất lở chứ.
Có thể chơi cái trò “bố tình thâm” với cả đời à.
Tôi cầm bàn lên, cười nhấp một ngụm trà.
Sau đó thấy quay người, loạng choạng đi ngoài.
Quản gia thấy thất thần, định bước tới quan tâm vài câu.
Nhưng tôi dùng ánh mắt ngăn lại.
Nhìn cầm lấy chìa khóa xe, đuổi tài xế ngồi đi.
Tôi và Thẩm Uyển cả hai cùng mỉm cười.
Chỉ lái thì nhà họ phá sản nữa.