Trần Dụ Sinh sống rất thảm thương.

Cả đời hắn lướt qua trước mắt tôi.

Gia tộc họ Trần tham lam vô độ, không ngừng ng/ược đ/ãi Trần Dụ Sinh, dùng nỗi thống khổ của hắn đổi lấy cái gọi là vận khí.

Hắn luôn thoi thóp, lại bị th/uốc quý giữ lấy mạng sống.

Cuối cùng, năm hắn hai mươi ba tuổi, sau nửa năm mưu tính, trong lúc gia nhân thay ca, hắn lê thân thể khô héo dùng lụa trắng kết liễu sinh mạng.

Ch*t cũng trở thành xa xỉ.

Hắn rốt cuộc toại nguyện, nhưng gia tộc họ Trần ngay cả toàn thây cũng không muốn để lại.

—Làm thành người lợn, phong th* th/ể trong qu/an t/ài sắt.

Người nhà họ Trần lật ra cuốn sách cũ hắn giấu trong góc nhà củi, chế giễu.

"Loại này mà cũng muốn đọc sách, đọc để làm gì?"

"Ha ha ha ha, cái số ch*t bầm, còn muốn làm kẻ sĩ!"

"Được rồi được rồi, sau này chúng ta ngày tốt không hết, cuối cùng cũng không phải nhìn cái mặt thối nát x/ấu xí đó nữa!"

Họ cười ha hả.

Cũng có người lo lắng, sợ qu/an t/ài sắt cũng không phong tỏa nổi oán khí của Trần Dụ Sinh.

Họ cũng biết hắn oán h/ận.

Cỗ qu/an t/ài sắt ấy phong tới mười tầng, rồi vội vã ch/ôn cất.

Tôi đẫm nước mắt, nhìn Trần Dụ Sinh mất cả đôi mắt gào thét trong làn khí oán đen ngòm.

"Ta muốn gi*t họ có gì sai!"

"Bọn họ vốn đáng ch*t!!"

"Tất cả những kẻ lợi dụng ta đều đáng ch*t!"

Lúc này, giọng nói khác vang lên bên tai tôi.

Hắn nói: "Giang Hoan, ngươi lợi dụng hắn phối âm hôn để kéo dài tuổi thọ. Ngươi cũng đáng ch*t..."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
10 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm