Tóc Vàng ngơ ngác ngồi đó, không nhúc nhích.

Tôi khẩn trương nuốt nước bọt, liều mạng vươn tay cào vào lòng bàn tay của Giang Hạo Ngôn.

"Giang Hạo Ngôn, tỉnh lại."

Giang Hạo Ngôn ngơ ngác mở mắt ra, nhìn Tóc Vàng ngồi ở giữa lều, kinh ngạc hỏi: "Kiều Mạc Vũ, sao cậu lại ngồi ở đó?"

Vừa dứt lời, Tóc Vàng đột nhiên quay đầu nhìn sang.

Dưới ánh trăng, sắc mặt hắn tái nhợt, khóe miệng nở một nụ cười kỳ dị, cái miệng to gần như chiếm gần hết nửa dưới khuôn mặt.

Tôi gi/ật mình.

"Người này miệng thật lớn."

Tóc Vàng vẫn mỉm cười, ánh mắt đờ đẫn, liếc nhìn hai người chúng tôi rồi đứng dậy, chậm rãi mở lều đi ra ngoài.

Giang Hạo Ngôn gần như ch*t lặng.

"Kiều Mặc Vũ, hắn không phải đã ch.ết rồi sao? Đây là cái gì?"

Tôi trấn an anh ta: “Không sao đâu, chỉ là q/uỷ thôi, không cần sợ”.

Giang Hạo Ngôn thở phào nhẹ nhõm: "Q/uỷ thôi, không sao đâu—cái gì? Q/uỷ?"

Tôi trừng mắt nhìn anh ta, ra hiệu cho anh im lặng.

Tóc vàng bị Nguyệt Sát cắn ch*t, trên người nhiễm rất nhiều âm khí, rất dễ dàng bị những cô h/ồn dã quỹ ở gần đây bắt được. Tuy nhiên, phần lớn những cô h/ồn dã q/uỷ ở vùng đất này không phải bị người khác gi.ết ch.ết, nên oán khí không mạnh, không thể nào làm tổn thương con người.”

Tôi cố gắng đứng dậy.

"Chúng ta ra ngoài xem."

Hai tay của tôi và Giang Hạo Ngôn bị trói ra sau lưng, chỉ còn cách khom lưng đi ra khỏi lều, vừa thò đầu ra, nhìn thấy trước mặt có một đống lửa nhỏ đang ch/áy, có hai thanh niên đang ngồi hút th/uốc trò chuyện.

Trong đó có một thanh niên đầu trọc đang thở dài.

"A Khoan, tôi thật không ngờ Tóc Vàng cứ như vậy mà ra đi.”

Người tên A Khoan gật đầu và hất tàn th/uốc xuống đất.

“Người trong nghề chúng ta đều dùng đầu để ki/ếm tiền. Anh Uy nói, ch*t một người là 2 triệu, sau khi trở về sẽ nói với ông chủ nhờ người gửi tiền cho gia đình Tóc Vàng. Tên nhóc đó coi như cũng có giá lắm, nếu không làm sao có thể ki/ếm được hai triệu?”

Vừa dứt lời, Tóc Vàng chậm rãi đi đến bên cạnh hai người, bất động đứng đó.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Thuốc Ức Chế Của Chú Cún Mít Ướt

Chương 15
Tôi là một Beta vô cùng bình thường, nhưng lại là thuốc ức chế hữu hiệu nhất của Mạnh Kỳ Niên. Để chữa trị chứng rối loạn pheromone của hắn, cha hắn đã bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để "mua" tôi trong 5 năm. Mạnh Kỳ Niên trong kỳ mẫn cảm thì bám người và ngoan ngoãn, ôm tôi gọi là "vợ", rồi hôn hít cọ xát. Nhưng sau khi kết thúc, hắn lại buông lời cay nghiệt với tôi: "Chẳng qua chỉ là công cụ, còn tưởng mình quan trọng lắm sao." Cho đến một lần, trong bữa tiệc xuất hiện một Omega có độ khớp 90% với hắn. Tôi nghĩ đã đến lúc nhận tiền rồi rời đi, thế nên nói lời chia tay và nhanh chóng biệt tăm. Nhưng Mạnh Kỳ Niên, kẻ vốn luôn vô tâm lại phát điên đập phá tan nát cả bữa tiệc. Hắn tự mình rạch tuyến thể, vừa khóc vừa chạy đến cầu xin tôi: "Vợ ơi, về đi mà… hu hu… Anh là cún ngoan mà… đừng bỏ anh mà…"
1.08 K
4 Trúc mã ghét Omega Chương 13
5 Vào Hạ Chương 17
11 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm