Tóc Vàng ngơ ngác ngồi đó, không nhúc nhích.

Tôi khẩn trương nuốt nước bọt, liều mạng vươn tay cào vào lòng bàn tay của Giang Hạo Ngôn.

"Giang Hạo Ngôn, tỉnh lại."

Giang Hạo Ngôn ngơ ngác mở mắt ra, nhìn Tóc Vàng ngồi ở giữa lều, kinh ngạc hỏi: "Kiều Mạc Vũ, sao cậu lại ngồi ở đó?"

Vừa dứt lời, Tóc Vàng đột nhiên quay đầu nhìn sang.

Dưới ánh trăng, sắc mặt hắn tái nhợt, khóe miệng nở một nụ cười kỳ dị, cái miệng to gần như chiếm gần hết nửa dưới khuôn mặt.

Tôi gi/ật mình.

"Người này miệng thật lớn."

Tóc Vàng vẫn mỉm cười, ánh mắt đờ đẫn, liếc nhìn hai người chúng tôi rồi đứng dậy, chậm rãi mở lều đi ra ngoài.

Giang Hạo Ngôn gần như ch*t lặng.

"Kiều Mặc Vũ, hắn không phải đã ch.ết rồi sao? Đây là cái gì?"

Tôi trấn an anh ta: “Không sao đâu, chỉ là q/uỷ thôi, không cần sợ”.

Giang Hạo Ngôn thở phào nhẹ nhõm: "Q/uỷ thôi, không sao đâu—cái gì? Q/uỷ?"

Tôi trừng mắt nhìn anh ta, ra hiệu cho anh im lặng.

Tóc vàng bị Nguyệt Sát cắn ch*t, trên người nhiễm rất nhiều âm khí, rất dễ dàng bị những cô h/ồn dã quỹ ở gần đây bắt được. Tuy nhiên, phần lớn những cô h/ồn dã q/uỷ ở vùng đất này không phải bị người khác gi.ết ch.ết, nên oán khí không mạnh, không thể nào làm tổn thương con người.”

Tôi cố gắng đứng dậy.

"Chúng ta ra ngoài xem."

Hai tay của tôi và Giang Hạo Ngôn bị trói ra sau lưng, chỉ còn cách khom lưng đi ra khỏi lều, vừa thò đầu ra, nhìn thấy trước mặt có một đống lửa nhỏ đang ch/áy, có hai thanh niên đang ngồi hút th/uốc trò chuyện.

Trong đó có một thanh niên đầu trọc đang thở dài.

"A Khoan, tôi thật không ngờ Tóc Vàng cứ như vậy mà ra đi.”

Người tên A Khoan gật đầu và hất tàn th/uốc xuống đất.

“Người trong nghề chúng ta đều dùng đầu để ki/ếm tiền. Anh Uy nói, ch*t một người là 2 triệu, sau khi trở về sẽ nói với ông chủ nhờ người gửi tiền cho gia đình Tóc Vàng. Tên nhóc đó coi như cũng có giá lắm, nếu không làm sao có thể ki/ếm được hai triệu?”

Vừa dứt lời, Tóc Vàng chậm rãi đi đến bên cạnh hai người, bất động đứng đó.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Linh Sam Sau Cơn Mưa

Chương 13
Năm 10 tuổi, tôi bị thương ở tuyến thể khi bảo vệ bạn thời thơ ấu và trở thành một Beta. Từ đó, mỗi lần người khác chế giễu tôi, Alpha ấy lại đánh họ một trận. Nhưng rồi, tôi bắt gặp cậu ta cùng bạn bè chê bai tôi: "Một Beta tầm thường sao xứng đứng cạnh tôi?" "Vết sẹo sau gáy cậu ta nhìn mà thấy buồn nôn." Tôi lặng lẽ rút lui, hủy bỏ hôn ước theo ý cậu ta. Sau này, tôi thi đậu vào Học viện Y liên minh, trở thành bác sĩ quân y được chủ tịch liên minh trao huân chương chiến công. Ngày gặp lại, tôi bị bọn cướp bắt giữ, chúng tiêm thuốc lậu khiến tôi phân hóa thành Omega. Bạn thời thơ ấu dựa vào hôn ước cũ mà muốn đánh dấu tôi, nhưng đã bị tướng quân chặn lại. Cậu ta gục ngã trước áp lực từ Alpha cấp S, vẫn cố gào thét: “Hồi Hồi là vợ tôi, không ai được đưa cậu ấy đi." Người đàn ông ôm tôi, nhếch môi nói: "Cậu hối hận cũng muộn rồi."
657
5 Vận Đào Hoa Chương 20
9 Chạy Trốn Chương 17
10 Là Beta Thì Sao Chương 12

Mới cập nhật

Xem thêm