Thẩm Dục ở lại khách sạn cùng tôi suốt ba ngày làm việc.
Hắn dường như mắc phải căn bệ/nh khó chịu nếu không được dính ch/ặt.
Cằm hắn đặt lên hõm cổ tôi. Giọng đầy phàn nàn: "cậu còn phải công tác bao lâu nữa?"
"Sắp xong rồi, khoảng một tuần nữa, khi chỉnh xong kịch bản là về."
"Ừ."
Thẩm Dục chuẩn bị trở về.
Trước đây tôi tưởng hắn đã có bạn gái nên chẳng dám hỏi han gì.
Mãi hôm nay tôi mới biết, Thẩm Dục làm việc ngay tại công ty gia đình.
Hắn đến vội đến mức quên cả mang laptop. Lại còn nhiều hợp đồng cần xử lý, không thể nghỉ lâu được.
Thấy người trước mắt buồn bã, tôi mím môi, hôn nhẹ lên khóe miệng hắn: "Về đợi tớ nhé, tớ sẽ nhanh thôi."
Thẩm Dục chợt tối sầm mắt, vòng tay dài ôm lấy eo tôi, dễ dàng khóa ch/ặt tôi trong lòng.
Như mọi người đều biết, Thẩm Dục không thích mặc đồ trong phòng.
Tôi gần như có thể cảm nhận độ đàn hồi tuyệt vời của cơ bụng hắn.
"Đã bảo cậu đừng quyến rũ tớ rồi mà?"
"Thẩm Dục..."
Một nụ hôn ngây thơ thế này, sao lại thành tôi quyến rũ hắn?
Hắn vùi đầu vào cổ tôi, giọng nén ch/ặt cảm xúc: "Quý An, tớ sẽ không kìm được đâu..."
"Thì đừng kìm nén."
Thẩm Dục cứng người, đồng tử dâng đầy nguy hiểm: "Cậu vừa nói gì?"
Tôi liều lĩnh: "Tớ bảo là đừng kìm nén."
Sắc dục trào dâng, Thẩm Dục che mắt tôi.
...
Tôi đã phải trả giá cho sự liều lĩnh của mình.