Ngày lúc đủ giấc, uể trở mình.
Di nương tiếng động phòng, mang cho một chén yến sào sữa sen.
Ta thoáng ngỡ ngàng.
“Di nương, này là vậy?”
“Công tử biệt dặn dò, tiểu thân thể yếu ớt, phải bổ sung nhiều thứ, tẩm bổ thật tốt mới phải.”
Ta nhớ tấm ga giường ướt đẫm qua đã bị thay biết nương không.
Ta tức cuộn chăn, úp mặt trong.
Di nương mỉm đáp:
“Công tử sẽ phủ một chuyến, giải quyết vài việc, nhất định trước giờ Ngọ chiều sẽ quay lại.”
Bà yến sào lên bàn rồi nhẹ rút lui.
Suốt buổi tắm rửa tỉ mỉ.
Dùng nước hoa nhài trắng tinh khiết chải tóc, một bộ phục nhẹ màu vàng lê.
Kẻ mảnh như lông con sâu, điểm môi son hồng nhạt.
Đeo đôi hoa tai ngọc, cài bên một yêu ngọc, thanh nhã mà trang nhã.
Di nương bên, xem chừng mê mức sốt:
“Tiểu thật đẹp cả nhân tranh vẽ.”
Lời bà còn chưa dứt thì ngoài viện tiếng xe ngựa vang lên.
Ta kéo tà váy chạy ra hành lang, đến, ôm ch/ặt lòng.
“Bảo rằng nhà việc, sao nhanh vậy?”
Ta ngẩng nhìn y, cố ý muốn thốt ra những lời tình như “một ngày không như ba thu cách biệt.”
Nào ngờ như ông già học trò bụi bặm, cứng rắn, không thốt nên lời.
Bộ dạng trang ấy khiến người bật cười.
Thấy mỉm cười, mặt liền hơn.
Y dùng sức hơn, đẩy sát lòng y, ngửi hương thông thanh mát trên người y.
Tên của thật đẹp, Tử Dạ.
Hoàng hôn buông xuống, Tử Dạ đưa lên tầng cao nhất của Ngọc Lâu tại Kinh.
Đối là điện ngự nguy nga tráng của hoàng cung.
Y trịnh trọng hỏi ta:
“Phụ mẫu đã khuất, nhà mẫu phi kế và một đệ đệ, họ dễ gần...”
“Nhưng việc nhà đại sự do tự quyết, nàng chịu chút thiệt thòi nào.”
“Thanh Dư, nàng bằng lòng...”
Ta thoáng cảm câu chuyện điều đó bất thường.