Tay kh/ống mà bắt r/un r/ẩy.
Tờ giấy rớt đất, theo bản năng.
Khoảnh khắc vào nó, tờ giấy tự nhiên bốc ch/áy, hóa hình dáng bông hoa hồng.
Hoa hồng, là loài hoa thích nhất.
Mỗi lần Cao chọc gi/ận sẽ búng tay ra hoa hồng dỗ vui, từng đùa giỡn nói: "Còn cứ thế nữa thì ý hoa hồng sắp mất."
Tôi vẫn chưa định vội về phía bệ làm việc.
Dưới ánh đèn chân trắng sáng, đang quay mặt về phía tôi, nụ cười vương nơi khóe miệng.
Kỹ tách rời thể thuộc tiết mục nhàm chán thuật, gì bên lớn khán giả đều biết rõ mồn một, hề tính thử thách gì.
Đối với Cao mà nói càng dễ như trở bàn tay.
Lẽ nào giống như đội Phương nói, quả thực t/ự s*t, muốn mượn nổi tiếng? Nổi tiếng sự quan đến thế sao? Còn quan hơn cả tính mạng mình?
Bất chợt, nhớ trước Cao mất, chúng cãi trận.
Sự nghiệp sẻ, sân khấu bị cư/ớp mất.
Tâm trạng rất tệ, cảm xúc thường, mà công rất bận nên thời gian ở bên giữa hai người chúng xảy ra tranh cãi gay gắt.
Anh gi/ận dữ nói: Vãn phải chỉ x/á/c thì em mới chú ý và quan tâm đúng không?"
Khi đó, bị gi/ận dữ chiếm cứ óc, đáp trả ngay lập tức:
"Đúng thế, rất chào đón đó, phải là gia à, thì thử luôn đi!"
Cao giống như bị cho tỉnh người, mình ngồi sô pha tự mình lẩm bẩm, hồi lâu sau, ngẩng lên, mắt ánh sáng khác thường.
"Anh sẽ Vãn sẽ khiến cả thế tận mắt chứng kiến tài năng mình."
"Tầm mắt mọi người sẽ mãi mãi dừng người anh."
Giờ đây, sự những khối thịt vụn.
Cũng trở vụ thể hoàn nhất từ bước vào nghề.