Nghiêm Nặc bật cười “phụt” một tiếng:
"Không ngờ anh cũng lo mấy chuyện kiểu này hả? Rõ ràng là tổng tài bá đạo, ai mà ngờ được!"
"Khụ…" Diêm Cẩn đỏ mặt hơn – “Tổng tài bá đạo” là do làm ăn tốt thôi. Kinh nghiệm thương trường… chẳng áp dụng được vào chuyện tình cảm.
"Anh mà nói sớm thì có phải đỡ rồi không."
"Cái này…"
"Sao? Không nói nổi hả? Không muốn yếu thế trước mặt em à?" Nghiêm Nặc cố ý chọc ghẹo.
Câu này khiến Diêm Cẩn đỏ luôn từ mặt đến cổ, cúi đầu suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói:
"Trước mặt người mình thích… ai mà chẳng muốn tỏ ra hoàn hảo một chút."
Anh nói rất thành thật, giọng dịu dàng, ấm áp, đôi mắt đen sâu thẳm, long lanh như ánh sáng trong nước — dịu dàng đến mức khiến người ta tan chảy.
Nghiêm Nặc chỉ muốn hét lên vì quá đáng yêu, trái tim “bùm bùm” không ngừng, nhào tới hôn chụt lên môi anh một cái rõ to:
"Thế thì từ từ cũng được mà. Dù sao chuyện trong phòng, đóng cửa lại thì… chỉ có trời biết, đất biết, anh biết, em biết thôi."
Nghiêm Nặc có chút đắc ý.
Từ nhỏ đến lớn, vẫn là Nghiêm Cẩn dạy bảo cậu mọi thứ.
Giờ cuối cùng cũng đến lượt cậu “chỉ đạo” lại anh.
Dù bản thân cũng chẳng có mấy kinh nghiệm thực chiến, nhưng mà người ta vẫn nói — chưa ăn thịt heo thì cũng từng thấy heo chạy mà!
Cậu đi theo phong cách “lãng tử đa tình”, chắc chắn phải hiểu chuyện này hơn ông anh “tổng tài nghiêm túc” chứ.
Năm phút sau, Nghiêm Nặc phát hiện mình quá ngây thơ.
Cái gì mà “chưa quen”, cái gì mà “không hiểu”, cái gì mà “thiếu kinh nghiệm”…
Toàn là nói phét.
Có người sinh ra đã mang thiên phú, chẳng cần ai dạy.
Thấy rồi mới biết, anh trai vẫn là anh trai.
"Có đ/au không?" – Nghiêm Cẩn khẽ hỏi, giọng lo lắng.
Nghiêm Nặc lắc đầu.
Lúc này, cậu thậm chí còn ước…mình đ/au một chút cũng được.
"Tệ hơn là chẳng đ/au chút nào; ngược lại... còn quá thoải mái..."
Anh không tránh khỏi mềm nhũn trong lòng, lập tức tận lực hơn nữa.
Chẳng bao lâu sau, cậu x/ấu hổ và nhanh chóng đầu hàng: "Anh... Nặc Nặc không chịu được nữa, em không muốn nữa..."
Cậu thở hổ/n h/ển, giọng nói nghẹn ngào, ấm ức lẫn trong nước mắt.
"Thật sự không muốn nữa sao?" Nghiêm Tấn hỏi, rồi đột nhiên lùi lại.
Nghiêm Nặc vội vàng vòng tay qua eo Nghiêm Cẩn: "Đừng ra ngoài..."
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, cậu ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt hơi nheo lại của Nghiêm Cẩn.
Khóe môi anh khẽ mỉm cười, để lộ lúm đồng tiền nhỏ nhắn:
"Vẫn gọi anh là anh à?"
"Hừ," Nghiêm Nặc khịt mũi, siết ch/ặt Nghiêm Cẩn vào trong mình, cố ý hạ giọng xuống để tiếng "chồng" vang lên thật rõ, rồi thì thầm bên tai đỏ ửng của Nghiêm Cẩn:
"Nhanh lên cho em, Nặc Nặc muốn nhiều hơn nữa~"
Gieo gió gặt bão. — Bốn chữ này hiện lên trong đầu. Nghiêm Nặc cuối cùng cũng thoát khỏi cơn cực khoái cận kề cái ch*t.
Cậu càu nhàu chất vấn Nghiêm Cẩn: "Anh, có ai nói anh là kẻ l/ừa đ/ảo trong thương trường không?"
Nghiêm Cẩn đang xoa bóp thắt lưng cho cậu thì nghe thấy câu hỏi này, dừng lại một chút rồi trả lời:
"Không, họ chỉ nói nói hơi khiêm tốn và cẩn thận thôi."
"Cái gì mà 'khiêm tốn và cẩn thận'!" Nghiêm Nặc hừ một tiếng, "Nói dối trắng trợn!"
Nghiêm Cẩn nheo mắt: "Xem ra anh không làm Nặc Nặc thất vọng rồi."
Nghiêm Nặc x/ấu hổ, im lặng vùi đầu vào gối, hồi lâu sau mới nhỏ giọng nói:
"Không công bằng! Sao cái gì anh cũng giỏi thế chứ!"
Nghiêm Cẩn lại cười, lúm đồng tiền hiện lên thật đẹp:
"Vì Nặc Nặc thích anh, nên không nhìn thấy những điều anh không làm được."
Câu nói sắc bén làm Nghiêm Nặc "hú" một tiếng rồi lại trốn vào chăn.
Một lát sau, cậu lại bò ra, không chịu thua, đ/á vào người Nghiêm Cẩn:
"Vậy sao lần đầu của chúng ta mà anh lại giỏi thế!"
Nghiêm Tấn cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên trán cậu:
"Chắc là do anh đã tập luyện điều này vô số lần trong tưởng tượng rồi.'"
_NGOẠI TRUYỆN_
Nghiêm Nặc thực ra đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu để "mặc kệ miệng lưỡi thế gian".
Suy cho cùng, dù các bên có nhìn nhận thế nào, trong mắt người đời, một mối qu/an h/ệ như vậy luôn luôn là vượt qua luân thường đạo lý.
Tuy nhiên, bất ngờ là, cậu gần như không gặp phải sự dèm pha nào.
Nghiêm Nặc cảm thấy điều này thật kỳ lạ.
Âm thầm nỗ lực bao năm qua để được ở bên Nghiêm Cẩn, Nghiêm Nặc không hề phóng túng và bất tài như vẻ bề ngoài.
Cậu dùng chút tài điều tra, kết quả biết được Nghiêm Cẩn đã từng bước giải quyết những trở ngại từ lâu:
"Nặc Nặc đã nỗ lực rất nhiều, nên với tư cách là anh trai của em ấy, tất nhiên tôi càng phải nỗ lực nhiều hơn."
_END_