Ánh nắng xế chiều xuyên tán lá lốm đốm bên ngoài cửa kính, rải những sáng vàng óng sàn gỗ. Tôi mơ màng với tay lấy điện thoại.
Nhìn thấy nhắn đầu danh sách, cơn ngủ tan biến chưa từng tồn tại.
[Tối mơ thấy rồi.]
[Trong mơ, đùi anh, eo anh... toàn vết để lại.]
[Anh thích nhỉ?]
Tôi: "..."
Ch*t ti/ệt.
Văn Lục s/ay rư/ợu mất trí nhớ tạm thời, tưởng trận mây tối chỉ mộng. Tôi lờ nhắn, nhẹ nhàng chấm hỏi vào tài chính của ấy.
Văn Lục: [Cậu tỉnh rồi à?]
[Cảm ơn tối đã đưa làm phiền quá.]
Nhìn giọng điệu đột nhiên xa cách trở lại. Tôi phì Đúng Lục, đáng ế cả đời!
Hai ngày vui vẻ trôi qua, lại phải quay giảng đường. Dạo này Lục đang chuẩn bị thi danh hiệu và tác khoa, ngày cũng nửa đêm mới ký túc.
Thường khi đã lên giường nằm. Cả chẳng gặp mặt mấy lần. Lục giữa bộn bề vẫn rỗi lên tài chọc tôi, nhưng đều hồi đáp.
[Đừng lờ nữa, biết lỗi rồi.]
[Từ nay có sự ý của anh, trong mơ cũng dám đụng chạm nữa.]
[Em xin lỗi anh.]
Kèm theo chuyển tệ, ghi chú "Tự nguyện tặng". Thế lại hào phóng cho chấm hỏi.
[Anh cũng quyến rũ thế, yêu anh.]
[Chuyển 500.000.]
Tôi bấm hoàn nhấn nút voice: [Gặp mặt nói chuyện.]
Cậu lúc cũng chim cút rụt cổ, khoác lên nick bắt đầu đủ trò nói lả lơi. ra khá thích nhiệt huyết này của cậu.
Nhưng trốn trốn kỹ Ảnh tới tiến độ rồi.