3.
Từ đầu đến cuối cũng hiểu rốt cuộc chiến này sao.
Bởi thực sự đã nhiều lắm rồi…
Tôi say đến mức trong đầu mớ bòng bong.
Đàm đầu ngồi cạnh ấy dùng bật lửa châm điếu th/uốc.
“Nguyễn Miên, tên định nồng nhiệt đêm nay cậu à?”
Giọng ấy mạc nước.
Nhưng trên mu bàn tay ấy vết cứa do thủy tinh tình cứa phải, vết thương chảy m/áu, thế ấy thèm liếc nào.
Thật sự ấy rất cố đáp án này.
“Chú nhỏ, đ/á/nh anh sao?”
Tôi nằm rạp xuống bàn, đầu ấy.
Tôi cũng biết bản thân mình gì.
“Đâu đ/á/nh.”
Đàm nhẹ cong môi, biểu gì.
“Ch/ém cậu nữa.”
Dùng từ m/áu me.
Tôi bối rối, ch/ôn ch/ặt mình giữa hai cánh tay.
“Vậy cho biết đâu.”
Giây eo bị ai đó ôm lấy bế lên.
Sau phen trời đất quay cuồ/ng, dạng chân ngồi trên đùi Lễ.
Bàn tay ấy mạnh nhẹ vuốt eo tôi.
Trong nụ cười nhàn ý u/y hi*p.
“Nguyễn Miên, nhất cho biết, thật sự để đến cậu hay không?”
Hai tay chống vai ấy, gương mà yêu suốt ba năm.
Không hiểu tại sao trong lòng dâng uất ức.
Hốc ửng đỏ, giọng cũng nghẹn ngào.
“Dù sao cũng phải chú.”
Bàn tay vuốt eo dừng lại.
Rất lâu mới mở nói, lại ra gì.
“Chú gì đắc đến rồi?”
Tôi hít sâu hơi, nước cho ánh mơ hồ.
“Bởi khổ lắm.”
“Phải xem trẻ con, phải khác, ôm hôn khác.”
Đàm khẽ suỵt tiếng đưa tay véo nhẹ gáy tôi.
“Uống say định tung tin đồn nhảm về nhỏ à?”
“Chú dạy thế nào hả?”
Nhìn thấy ấy thà cũng nhận, trong lòng dâng lửa gi/ận.
Ánh rực chằm chằm ấy, giọng điệu răn dạy.
“Đàm sao cặn bã thế hả?”
Bàn tay ấy gáy nhanh chậm khẽ vuốt nó.
Chú ấy cười cười trong giống ẩn chứa chút tà á/c.
“Nguyễn Miên, nhỏ mà nhận ra à?”
Cảm biến đổi nhanh hơn.
Thị lực càng càng mờ mịt.
Đàm kiện tỏ thị bày ra trước tôi.
Làm tỏ việc trên hot search phải Lễ.
Sau đó phóng to tấm ảnh đó cho xem.
Một đàn đó bị che chắn mất, rõ bàn tay anh ta.
Trên mu bàn tay ruồi đàn trên tấm ảnh có.
Thừa dịp ngơ ngác đột nhiên ấy xoay ấn xuống ghế sô pha.
Khiến cho mơ mơ màng màng ôm ch/ặt ấy.
Chóp chúng nhau.
Người đàn cười lạnh: yêu thương nhiều năm vậy, thế mà lại nhầm.”
Nếu ruồi đó hai họ giống y đúc.
Rất khó để nhầm.
Nhưng vẫn kiên cường nhận sai.
Tôi nghiêm túc cãi bướng.
“Vậy chỗ nào trên ruồi không?”
Đàm thành thạo “Xươ/ng quai xanh.”
Giống vừa bắt lỗi ấy, ánh kiên cường.
“Không đó.”
“Còn nữa.”
Tôi vén vạt áo lên, định cho ấy ruồi mạn sườn minh.
Nhưng bị ấy ngăn lại.
“Muốn vén đổi chỗ khác vén.”
Ánh nặng giọng khàn.
“Có không?”
Cái ruồi này phiền thật đấy.
Nhưng chứng minh mình vẫn gật đầu.
Đàm trực bế lên.
Tôi ôm lấy cổ ấy, bám ấy.
Khung cảnh hoành tráng quán bar thành phòng khách sạn.
Chỉ khác chữ.
Nhưng lại chuyện khác.