Vạn Người Chê Đã Tự Do Rồi

Chương 9

03/06/2024 10:54

9

Bùi Khâm Yến không biết tại sao lại ở đây, anh không sống trong thôn mà ở một khách sạn trong thị trấn, môi trường cũng bình thường.

Tôi không biết anh ấy còn phải làm gì nữa nhưng hầu như ngày nào anh ấy cũng đến báo cáo với tôi.

Đến đây mấy lần, Bùi Khâm Yến tự nhiên được nghe tôi hát.

Anh ấy có vẻ rất thích các bài hát của tôi,nhiều lần tôi muốn trực tiếp chia sẻ trang chủ của Vô Danh với anh ấy và để anh ấy từ từ nghe nó.

Đã lâu rồi tôi không tiếp xúc với ai như thế nên hơi mâu thuẫn, nhưng anh ấy nói chuyện và làm gì cũng rất chú ý chừng mực, tôi hơi chậm chạp, anh ấy thuận theo đơn phương trở thành bạn bè với tôi.

Gần một năm qua, cuộc đời tôi chỉ có âm nhạc và khoảng sân nhỏ.

Sự xuất hiện của Bùi Khâm Yến rất đột ngột, nhưng cũng mang theo một sự tự nhiên mạnh mẽ.

Tôi không biết Bùi Khâm Yến có biết tôi là ai hay không, nhiều người trên mạng đang tìm ki/ếm acc phụ của Vô Danh, chỉ cần anh ấy sẵn sàng tìm hiểu, thậm chí có thể biết nhiều hơn về quá khứ của “Giang Trừng”.

Vào tháng 5, trời mưa to đến nỗi Bùi Khâm Yến phải ở lại nhà tôi.

Anh ấy và tôi tựa lưng vào cửa nhìn mưa rơi.

Mưa dày đặc như thác, xe của anh ấy bị cuốn trôi không thương tiếc ở bên ngoài.

Dự báo thời tiết trên điện thoại báo có mưa to.

Một lúc sau, tôi mới thở dài: “Hay là tối nay anh ở lại chỗ tôi đi.”

Bùi Khâm Yến quay lại nhìn tôi: "Có thể sao? Sẽ không làm phiền em chứ?"

Tôi cảm thấy trong giọng điệu của anh ấy có chút mong đợi, có lẽ anh ấy đã có hứng thú với ngôi nhà của tôi từ lâu.

Lúc này tôi dẫn anh ấy lên lầu chọn phòng.

Anh ấy đi loanh quanh và cuối cùng chọn được phòng dành cho khách cạnh phòng tôi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
7 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm