Tuy nhiên, lần này khi về đến đầu làng, tôi đã thấy một người đàn ông mặc vest đang không ngừng quỳ lạy trước mặt bố mẹ A Hoa.
"Xin hai bác, c/ầu x/in hai bác hãy bảo con gái buông tha cho tôi! Tôi thật sự, thật sự không cố ý!"
"C/ầu x/in hai bác! Thành thật c/ầu x/in hai bác!"
"Xin hãy bảo cô ấy quay về đi! Bao nhiêu tiền tôi cũng chịu! C/ầu x/in hai bác!"
Nhưng trước lời cầu khẩn của người đàn ông, mẹ A Hóa vốn hiền lành giờ lại trợn mắt nhổ nước bọt: "Khỉ gió! Mày đ/âm trúng con gái tao rồi bỏ chạy, đáng đời bị nó tìm đến tận nhà!"
"Cảnh cáo mày đấy! Đừng tưởng dân làng bọn tao dễ b/ắt n/ạt!"
"Tất cả đều do mày tự chuốc lấy! Đáng đời lắm!!"
Vừa nghe thế, người đàn ông liền dập đầu xuống đất càng mạnh hơn: "Tôi sai rồi! Tôi thật sự sai rồi!"
"Nhưng chuyện này do một mình tôi gây ra. Giờ cô ấy lại tìm đến vợ con tôi..."
"Bác cũng có con mà, chắc bác cũng hiểu, dù có lấy mạng tôi, tôi cũng cam chịu, nhưng thằng bé nhà tôi là do vợ chồng tôi cầu trời khẩn phật suốt 5 năm mới có được..."
Người đàn ông đi chiếc xe mui trần màu đỏ chói, đeo đồng hồ vàng to đùng, dáng vẻ chẳng phải hạng tầm thường.
Cũng vì thế, cảnh hắn quỳ lạy càng thêm thảm hại.
Tôi còn đang muốn nghe tiếp, nhưng mẹ tôi đã thấy tôi ở đầu làng, kéo tay tôi đi thẳng: "Chiêu Đế, con đứng đây làm gì thế!"
"Bố con đang đợi ở nhà đấy!"
Thế là mẹ tôi dắt tôi về nhà.
Mấy năm không gặp, làng quê đã đổi thay nhiều.
Đứa em trai ngày trước chưa cao tới vai tôi, giờ đã vượt cả chiều cao của tôi.
Thân hình nó ngày càng vạm vỡ, nhìn từ xa như bức tường thành.
Chỉ có điều tính cách vẫn như xưa, gặp tôi nửa ngày không thốt nên lời, chỉ lạnh nhạt cất tiếng: "Chị về rồi đấy!"
Bố mẹ tôi trước kia tinh thần luôn phơi phới, giờ đã già đi nhiều.
Người bố ngày nào tôi phải ngước nhìn, giờ đã c/òng lưng g/ầy yếu, nhưng tôi vẫn như thuở nào, chẳng dám nhìn thẳng vào mặt ông.
"Chiêu Đế về rồi đấy à?"
"Mai đi hái quả."
Nghe câu ấy, tôi biết dù vừa về đến nơi cũng chẳng được nghỉ ngơi.
Sáng mai nhất định phải ra vườn làm việc.
Nhưng không ai ngờ được, vườn cây ngày mai lại xảy ra chuyện hỗn lo/ạn đến thế.