Giả ngoan

Chương 2

31/10/2025 15:46

Tôi là Omega cấp SSS duy nhất của Đế quốc.

Tôi kiêu kỳ, khó chiều, ốm yếu, tuyến thể có khiếm khuyết, tinh thần mất kiểm soát, pheromone đ/ộc hại, tử cung t/àn t/ật, vô sinh, toàn là những chiêu trò mà tôi dùng để trốn khỏi hôn nhân hoàng tộc.

Tôi chỉ muốn Lục Khởi.

Tôi gặp anh lần đầu vào năm 15 tuổi ở tinh cầu hoang.

Từ nhỏ tôi đã bị bỏ rơi, sống bằng tiền từ các trận đấu quyền anh đẫm m/áu.

Năm 12 tuổi, tôi phân hóa thành Omega, bị truy sát khi đang suy yếu.

Ở tinh cầu hoang không có ánh sáng mặt trời, tôi vừa sảng khoái đ/á/nh xong một trận, mới bước ra khỏi sàn đấu thì đã bị người ta để mắt tới.

Th/ủ đo/ạn của đám người kia rất tàn đ/ộc, rõ ràng là muốn gi*t tôi, nếu là bình thường, tôi còn có thể ứng phó, nhưng chuyện này lại xảy ra khi tôi sắp chuẩn bị phân hoá.

Toàn thân tôi đ/au đớn vô cùng, mạch m/áu nổi lên, sau gáy đ/au đến mức khiến tôi phải r/un r/ẩy.

Trong tình trạng mất kiểm soát ấy, tôi bị họ đ/á/nh cho ngã nhào xuống đất, cát bụi bay khắp nơi, bùn đất đen kịt bám lên người tôi, mùi hôi thối cũng tỏa ra nồng nặc.

Làn da trắng mỏng manh cọ xát xuống nền đất, cơn đ/au khiến tôi r/un r/ẩy, cắn ch/ặt môi để kìm nén ti/ếng r/ên.

Tôi ngửi thấy mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ sau gáy mình.

Chính tôi cũng không ngờ mình lại phân hóa thành Omega.

Bọn chúng càng hưng phấn: "Omega! Hắn phân hóa rồi!"

"Không uổng công mấy anh em bọn tao tới đây, trước khi ch*t hãy cho bọn tao được vui sướng đi!"

"Thằng nhóc này đ/ấm đ/á dữ lắm, đúng chuẩn đàn ông."

"Tao chưa từng chơi qua loại người như hắn."

Những luồng pheromone hỗn tạp ngập tràn trong không khí, đầu óc tôi mê man, tuyến thể chưa phát triển hoàn thiện sau gáy đ/au đớn vô cùng.

“Roẹt”, chúng x/é rá/ch áo tôi, sờ soạng khắp lưng tôi khiến tôi buồn nôn.

Thà ch*t còn hơn chịu nhục.

Tôi giơ tay định phá hủy tuyến thể sau gáy.

Hủy tuyến thể khi đang phân hóa sẽ khiến pheromone hỗn lo/ạn, lúc đó tôi sẽ gi*t hết bọn chúng rồi t/ự s*t.

Như vậy tôi cũng không bị thiệt thòi.

Đoàng!

Sau tiếng sú/ng n/ổ, cả thế giới chìm vào tĩnh lặng.

Bọn chúng bị bắt sạch không sót một tên.

Tôi được đỡ dậy, rơi vào một cái ôm dịu dàng.

Tôi nghiêng đầu nhìn, người ấy mặc quân phục, khuôn mặt điển trai tỏa ra khí chất chín chắn.

Anh xoa trán tôi, ân cần hỏi: "Cố lên, tôi đưa em vào bệ/nh viện."

Lục Khởi chính là tia sáng chói lòa x/é tan thế giới tăm tối của tôi.

Anh giúp tôi tìm lại gia đình, ngay cả tôi cũng không biết mình có người thân, mà họ lại giàu có đến thế.

Tôi bị nhà họ Nguyễn mời về khẩn cấp, đứng giữa phòng khách, đón nhận những ánh mắt phán xét.

Bố tôi nhíu mày: "Sao lại thành Omega? Vô dụng!"

Từ đó, tôi bị giam trong nhà, học các nghi thức của Omega để chuẩn bị gả vào hào môn hoặc hoàng tộc.

Họ không quan tâm 12 năm qua tôi sống thế nào, chỉ đòi hỏi tôi đủ xuất sắc để trèo cao.

Tôi âm thầm xây dựng thế lực riêng.

Ngày Lục Hi đến, tôi khéo léo xuất hiện đỡ đò/n thay cậu ta, sau đó phải nhập viện.

Vết thương nặng khiến tuyến thể của tôi bị hỏng hơn một nửa, pheromone trở nên dễ mất kiểm soát.

Nhà họ Nguyễn không thể giao tôi cho hoàng tộc, bèn ép Lục Khởi phải nhận lời hứa hôn.

Rất đúng ý tôi.

Ngẩng mặt nhìn yết hầu của Lục Khởi, tôi r/un r/ẩy nói: "Chồng ơi, tuyến thể em đ/au quá..."

Toàn thân tôi run bần bật, mồ hôi lạnh tuôn ra như đang chịu cực hình.

Lục Khởi bế tôi lên, ra lệnh cho Phó Tướng quân: "Cậu ở lại xử lý đi."

"Tôi đưa em ấy đến phòng y tế."

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
5 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm