Nhìn sắc mặt bố tôi không giống như đang đùa.
Mẹ tôi cũng nhìn qua khe rèm một cái.
Ngay giây sau, bà run lên, toàn thân mềm nhũn ngã xuống ghế.
Bố tôi ôm lấy mẹ tôi, cả người run theo, hoàn toàn mất h/ồn vía.
“Làm sao bây giờ? Nó đến rồi, chúng ta không thoát được đâu.”
Mẹ tôi mặt mày ủ rũ:
“Tại sao chứ?”
“Đã qua mấy chục năm rồi, lại là lỗi của người đời trước, sao nó cứ đeo bám chúng ta mãi thế?”
Tôi bị phản ứng của bố mẹ làm cho hoang mang.
“Bố, mẹ, rốt cuộc cái đó là cái gì vậy?”
Bố tôi lắc đầu: “Không thể nói tên nó đâu, nói ra nó sẽ nhớ giọng chúng ta, thế là chẳng còn cơ hội nào nữa.”
Tôi không hiểu tại sao bố mẹ lại sợ hãi đến thế, tò mò nhìn qua cửa sổ.
Bóng dáng đó giờ lớn hơn lúc tôi thấy lần đầu nhiều, trên người dường như phủ đầy lông dày.
Do trời tối, lại cách xa, tôi không nhìn rõ hình dáng cụ thể.
Chỉ biết đó là một sinh vật hình người, tay chân dài ngoằng.
Ban nãy nó còn ở lưng chừng núi, vậy mà chỉ vài câu nói, nó đã xuống đến chân núi.
Không hiểu sao, tôi cảm thấy chân mình không nghe lời nữa, tự động run lên bần bật mà không cần tôi đồng ý.
Mẹ tôi bấm mạnh vào đùi mình, lúc này mới hồi phục chút sức lực.
Bà nhìn bố tôi, nói: “Ông Lý, chúng ta không thể ngồi đây chờ ch*t được.”
Bố tôi gật đầu.
“Nhưng tuyết lớn phủ kín núi, tàu đã dừng lại, không biết bao lâu nữa mới thông được.”
“Cái thứ đó có thể đuổi theo cả trăm cây số, khoảng cách gần thế này, chẳng mấy chốc nó sẽ tới nơi.”
Bố tôi suy nghĩ một lát, đi sang toa khác tìm nhân viên tàu.
Không lâu sau, ông quay về.
“Thế nào rồi?” Mẹ tôi sốt ruột hỏi.
Bố tôi mặt mày tái mét: “Tuyết rơi quá dày, ít nhất phải đến ngày mai mới thông được.”
Mẹ tôi bất lực ngồi xuống ghế: “Xong rồi.”