Tôi và vợ đã m/ua lại nhà ở bên ngoài. Không lớn, nhưng rất sáng sủa. Trên ban công có cà chua và ớt tôi trồng, lớn rất tốt.
Sau khi vợ rời khỏi Tập đoàn Thẩm thị, hắn nhanh chóng tìm được việc ở một công ty khác. Hắn nói ông chủ công ty đó trước đây từng chịu ơn huệ của hắn, giờ mời hắn qua làm cố vấn, lương rất cao.
Tôi biết, các công ty tranh nhau muốn có hắn là vì bản thân hắn đã rất giỏi, chẳng liên quan gì đến ơn huệ cả.
"Xuân Sinh, vợ mệt quá, thưởng cho một chút, được không?" Thẩm Mạc Thành úp mặt vào eo tôi làm nũng.
Nghe lời hắn, tôi vỗ ng/ực bình bịch: "Anh nuôi vợ nhé."
Hắn không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm, trong mắt ánh lên thứ cảm xúc tôi không hiểu nổi.
Một lúc lâu sau, hắn mới thở dài: "Xuân Sinh."
"Ừm?"
"Nhà không thiếu tiền."
"Anh biết."Tôi nói,"Nhưng anh muốn tiêu tiền cho em."
Muốn đưa cho hắn từng đồng tôi ki/ếm được, m/ua cho hắn bộ quần áo đẹp nhất, chiếc đồng hồ đắt nhất, dẫn hắn đi ăn món ngon nhất. Như ngày trước, tôi dành dụm cả tháng lương m/ua vàng tặng hắn vậy.
Thẩm Mạc Thành không nói thêm gì, chỉ ôm tôi, lại thở dài một tiếng.
Chẳng mấy chốc tôi hiểu ra vì sao hắn thở dài.