"Mẹ, thực ra mẹ gi*t bố con đúng không?"
Đạo sĩ sững sờ, dân làng và trưởng thôn sững sờ, mẹ tôi cũng sững sờ.
"Tiểu Miêu, con nói bậy cái gì thế?" Mẹ tôi quát tôi.
"Mẹ gi*t bố con, vì bố con là chướng ngại giữa mẹ và bác."
"Mà bố con vừa mất đi, mẹ có thể sống cùng bác. Không, nên nói là, mẹ và bác đã sớm lén lút ở bên nhau.”
Từng chữ từ miệng tôi thốt ra, như những lưỡi d/ao cứa đ/au chính tôi.
Đạo sĩ: "Tiểu Miêu, không thể nói bậy được."
Tôi lắc đầu: "Cháu không nói bậy, chứng cứ nằm ở nhà bác cháu."