Miếng thịt lạ được phát hiện ở tiệm lẩu khiến lão Trương nhớ về câu chuyện đóng bụi suốt ba mươi năm.
Tôi phụ trách mang những miếng thịt thừa về đội để kiểm tra, còn lão Trương và những người khác đưa toàn bộ đầu bếp cùng nhân viên phục vụ của tiệm
về phòng thẩm vấn.
Hai tiếng sau, kết quả kiểm tra được đưa ra.
Đúng như suy đoán của lão Trương.
Đầu bếp trong tiệm tỏ ra vừa kinh ngạc vừa h/oảng s/ợ: “Thịt của chúng tôi đều nhập từ chợ, chúng tôi cũng không biết tại sao lại thành thứ đó.”
Lão Trương bảo tôi dẫn hai người đi bắt hết những người b/án thịt cho họ về thẩm vấn lần lượt.
Cuối cùng chúng tôi truy ngược đến cả lò mổ, nhưng vẫn không phát hiện điểm khả nghi nào.
Bộ phận pháp y đối chiếu DNA người mất tích trong thành phố với miếng thịt, không có kết quả trùng khớp.
Ngay khi mọi người đang bế tắc, có một người đàn ông đến tự thú.
“Thứ các người ăn, là của Nghiêm Dân.”
Trong phòng thẩm vấn, chúng tôi nhìn người đàn ông trước mặt, văn vẻ lịch sự, vận đồ vest chỉnh tề, đeo kính gọng vàng. Tôi không thể nào liên tưởng hắn với tên gi*t người.
Nghiêm Đồ, hai mươi chín tuổi, tiến sĩ tâm lý học và tiến sĩ pháp y từ nước ngoài.
Lão Trương khi thấy hắn cũng gi/ật mình.
Nghiêm Đồ mỉm cười: “Cảnh sát Trương, ông không nhìn nhầm đâu, tôi chính là con trai của Nghiêm Dân.”
Lão Trương nhíu mày: “Cậu là đứa trẻ sinh ra sau khi Lưu Tĩnh bị Nghiêm Dân cưỡ/ng hi*p?”
Nghiêm Đồ gật đầu: “Cảnh sát Trương có trí nhớ tốt thật, vẫn nhớ tên mẹ tôi.”
Lão Trương hỏi hắn: “Tôi thấy trên chứng minh thư cậu tên Triệu Đồ, sao giờ cậu lại đổi về họ Nghiêm?”
Giọng Nghiêm Đồ rất nhẹ: “Vì tôi muốn Nghiêm Dân biết, chính con trai ruột đã gi*t mình.”
Nghiêm Đồ khai báo rất rõ ràng.
Nghiêm Dân đã được thả ra từ hai mươi năm trước.
Nhưng sau khi giám định, chứng t/âm th/ần phân liệt của hắn không cải thiện, nên lại chuyển đến bệ/nh viện t/âm th/ần địa phương.
Ở đó suốt mười năm.
Nghiêm Đồ nói, trong lòng hắn, Triệu Kim Minh - người bị Nghiêm Dân s/át h/ại dã man - mới là bố ruột thật sự.
Thuở nhỏ mẹ hắn cũng dạy như vậy, mãi đến khi lớn lên điều tra mới biết sự thật năm xưa.
“Tôi học chuyên ngành pháp y, là để trả th/ù theo cách tương tự, gi*t Nghiêm Dân bằng chính phương thức đó. Trả th/ù cho bố tôi là Triệu Kim Minh, cũng rửa h/ận cho mẹ tôi.”
Sau khi tốt nghiệp về nước, hắn lấy danh nghĩa Nghiêm Đồ mở một tiệm lẩu đối diện sở cảnh sát.
Rồi lại lấy thân phận con trai Nghiêm Dân đưa hắn ra khỏi viện t/âm th/ần để gi*t.
“Điều tôi thích nhất, cảnh sát Trương, sau khi biết chuyện năm đó, ông không bao giờ ăn đồ nướng nữa. Ông là người Tứ Xuyên, ăn lẩu, nên nửa năm trước tôi đặc biệt mở tiệm lẩu này trước cổng đội cảnh sát các ông, chính vì ngày hôm nay.”