Được.
Dù Chu Hoài Nam của đó nào đi nữa.
Tôi phủ nhận con người ấy trong quá khứ.
Tôi biết ơn những tháng ấy bên trân trọng sự quan tâm dành tôi.
Vì thật tôi chưa nghĩ từ biệt mà rời đi.
Nhưng ấy trời mưa.
Sấm chớp đùng đùng.
Tôi sợ những như thế.
Vụ ấy cũng xảy ra trong một cơn mưa dữ dội như vậy.
Tôi cố nén r/un r/ẩy, Chu Hoài Nam.
Thậm lo lắng biết khi ấy xuất liệu thói quen tôi phá vỡ phòng thủ tâm lý xây không, để rồi lao vào lòng khóc nức nở.
Nhưng đã đến.
Anh gọi tôi một cuộc điện thoại.
Khi đường dây kết ồn ào hỗn lo/ạn lên.
"C/ứu cái gì! Xạo chó!"
"Tao những ấy ngán với cô ta! Nếu phải mẹ tao ép, tao thèm đếm xỉa làm gì!"
"Cưới? Các mày biết tại sao sớm không?"
"Bởi con bà đó tao đụng!"
"Tao mắc, nó phải xúc là mất sao? Thế trên giường thì sao? Nó rên được ha ha?"
Ầm ầm –
Như thứ gì đó, trong cơn mưa giông này, lại một lần nữa nát.
Tôi trốn đi.
Không ai nhìn bộ dạng thảm hại này.
Nhưng trốn vào đâu?
Dù đâu, mưa vẫn trút, sấm chớp vẫn gầm.
Tiếng cười nhạo vẫn vây quanh.
Điện của Phó Thời Tu lên đúng lúc ấy.
"Kiều Thư?"
Giọng luôn điềm tĩnh.
Khiến những âm thanh hỗn độn kia như xa.
"Em đang khóc?"
Tôi không.
Nhưng thốt thành lời.
Những giọt nước như nghe theo câu ấy, vỡ òa.
"Đợi anh."
Anh vẫn bình thản, "Anh đến đón em."