Đến ngày khám mắt định kỳ hàng tháng của nguyên chủ, Tạ Hành Cẩn lần lữa ở nhà, cuối cùng cũng đưa tôi tới bệ/nh viện.
Khám xong mắt của tôi, bác sĩ lộ vẻ khó hiểu.
Tạ Hành Cẩn lo lắng hỏi: “Bác sĩ, tình hình thế nào rồi?”
Bác sĩ viết ng/uệch ngoạc đơn th/uốc: “Mắt của Thẩm tiên sinh về cơ bản là đã khỏi.”
“Nhưng có thể do vấn đề tâm lý nên thị lực chưa hồi phục, cần nghỉ ngơi nhiều.”
Nghe xong, Tạ Hành Cẩn vừa mừng vừa lo.
Tôi nhìn nghi ngờ nhìn hắn: Chẳng lẽ diễn xuất của tôi đỉnh đến thế sao?
Tạ Hành Cẩn không phát hiện ra ư?
Dù nghi hoặc nhưng tôi không thể hỏi thẳng.
Tạ Hành Cẩn đỡ tôi ngồi xuống ghế dài, tự đi lấy th/uốc cho tôi.
Tôi ngồi yên nhìn theo bóng lưng hắn.
Phải thừa nhận, mấy ngày qua được Tạ Hành Cẩn chăm sóc thật sự rất thoải mái.
Hắn chăm sóc tôi kỹ lưỡng, không để tôi động tay động chân.
Ai hiểu được cảm giác này chứ!!
Tôi cũng hơi muốn bỏ qua chuyện báo cảnh sát rồi.
Đang mơ màng thì một bóng người xuất hiện.
“Ôi, đây chẳng phải vợ của Phó Tranh Dương sao?”
“Phó Tranh Dương ch*t rồi, hết chỗ dựa rồi hả?”
Tôi ngước mắt nhìn, đó là kẻ đồng lõa với phản diện trong nguyên tác, Lý Du.
Một tên thiếu gia ăn chơi, dựa vào quyền lực của gia đình mà gây sự suốt mấy trăm chương trước mặt Tạ Hành Cẩn.
Anh ta gh/en tị với Tạ Hành Cẩn, không ngừng gây khó dễ.
Nếu không phải nhà họ Lý có thế lực lớn, Lý Du đã bị nam chính xử lý ngay từ khi mới xuất hiện rồi.
Trong ký ức của nguyên chủ, khi bị b/án cho Phó Tranh Dương, những người xung quanh Phó Tranh Dương đều kh/inh thường và thường xuyên s/ỉ nh/ục nguyên chủ.
Giờ nghĩ lại, tôi thật sự muốn đ/á/nh anh ta một phát vào đầu.
Nhưng vì Tạ Hành Cẩn đang lấy th/uốc ở phía trước, tôi không tiện phá vỡ hình tượng m/ù lòa này.
Tôi không thèm để ý, chỉ vô tư chờ Tạ Hành Cẩn quay lại.
Thế nhưng Lý Du không dễ dàng bỏ qua.
“Sao thế hả thằng bạc tình? Lại bám víu được người mới rồi à?”
Anh ta liếc nhìn Tạ Hành Cẩn trong đám đông.
“Đúng là cao tay, dám leo lên giường của Tạ tổng!”
Tạ Hành Cẩn cầm th/uốc quay về, thấy Lý Du trước mặt tôi liền rảo bước tới đỡ lấy tôi.
“Chồng ơi, anh về rồi! Có người lạ mặt nói toàn lời kỳ quặc!”
“Anh ta còn nói anh đáng ch*t, nhưng anh vẫn đang ở đây mà!”
Tôi nũng nịu dựa vào lòng Tạ Hành Cẩn, tỏ ý không muốn nghe Lý Du nói tiếp.
Chứng kiến cảnh này, Lý Du nhíu mày.
“Lý tiên sinh, khuyên anh đừng quấy rầy người của tôi. Nếu không thì hậu quả thế nào, anh cũng biết rồi đấy.”
Tạ Hành Cẩn vốn dịu dàng trước mặt tôi giờ đây mặt mày đằng đằng sát khí, trông thật đ/áng s/ợ.
Nói xong, hắn ôm tôi và quay lưng rời đi.
Không ai bận tâm đến chuyện nhỏ này nữa.
Tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc.
Ai ngờ chưa đầy 1 tuần sau, tôi lại gặp Lý Du lần nữa.