6 giờ sáng, Lý Triển Nhan vẫn đang ngủ.
Tôi là người đầu tiên trèo xuống giường, nhìn bản thân trong gương.
Trông còn kinh khủng hơn cả m/a. Đêm qua toát hết mồ hôi lạnh, tóc ướt sũng dính bết từng lọn trên mặt. Da mặt tái nhợt, quầng thâm mắt đ/áng s/ợ.
Không kịp dọn dẹp, tôi chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi ký túc xá.
Chỉ trách Đạo Ca hẹn tôi quá muộn, phải đến trưa mới gặp được.
Một mình chạy đến quảng trường lần trước, các bà già chưa đến, loa chưa mở, nỗi sợ trong tôi chẳng giảm chút nào.
[Gặp nhau ngay đi, tôi không thể đợi đến 12 giờ nữa.]
Không ngờ nhận được hồi âm nhanh chóng: [Được.]
Trong tưởng tượng, Đạo Ca hẳn phải là đàn ông trung niên. Có lẽ để râu quai nón, như đạo sĩ trên TV. Nhưng cuối cùng, ngồi trước mặt tôi lại là cậu học sinh cấp ba mặc đồng phục, đeo kính gương sáng bóng.
"Cậu là Đạo Ca?"
"Ừ."
Hắn khoanh tay, đến lần tôi hỏi thứ năm mới nhíu mày: "Khi nào dẫn tôi đi gặp họ?"
"Cậu... pháp thuật có cao siêu không? Có cần gọi sư phụ đến không?"
Hắn thở dài: "Tôi trốn học ra đấy. Cô cứ lãng phí thời gian thế này thì tôi đi về đây."
Nói xong hắn đứng dậy định bỏ đi.
"Đừng!" Tôi vô thức nắm lấy tay áo hắn, đành chữa ch/áy tạm vậy: "Tôi tin cậu!"