17
Tôi cúi an đừng nhiều, mình cũng sống tốt.
Ở phố như Thành, mức lương hai mươi triệu của cũng đủ để sống thoải mái.
Tôi về Thành.
Tôi thích việc điều dưỡng, vài tháng lần sẽ gặp mới.
Có thì luôn âu sầu, thì dù tật vẫn lạc quan, tranh thủ thời gian còn nào cũng đọc sách, khiến cũng quen thói này.
Tôi còn nuôi chó lớn tên là Nguyên Bảo, khi tan làm sẽ dẫn đi dạo, tối về làm việc tự do, ban gần như dành những bệ/nh.
“Ôn Ôn…”
Tôi Hứa Quát đứng ngay tôi.
Trong thoại truyền giọng cảnh cáo của bố tìm rồi không? Con được qua nữa, chưa?”
“Con mau về nhà, mình ở Thành bố mẹ yên tâm.”
Giọng bố nhỏ, trên Hứa Quát thoáng chút ngùng.
“Con biết rồi.” cúp thoại.
Dắt Nguyên Bảo đi về phía trước.
Hứa Quát đi theo gần xa.
Đến ven nhìn anh.
Anh lập tức gần.
“Xin đó bố mẹ anh…”
“Ôn biết rồi, sự rất hối h/ận, biết lúc đó bị làm sao nữa, cứ tưởng chúng tạm nhau thời gian sẽ ổn nhưng em rời đi đã chịu nổi rồi.”
“Xin rồi, giữa chúng sự…không còn hy vọng sao?”
Tiếng thoại vang lên, là viện gọi đến, thật sự rảnh xem ấy gì.
Tôi sự rất bận.
“Xin em việc.”
Tôi vừa thoại vừa chạy nhanh dắt chó dưới lầu khu nhà, giao Nguyên Bảo bác bảo đó lái xe viện.
Người đã đến, gái nhân rất thương tâm.
Tôi và cụ này thân, trước khi đi đặc biệt muốn gặp lần.
Đến mười tối, cụ vẫn qua khỏi.
Th* được đưa đi hỏa táng.