13.
Sự im ch*ết ch*óc.
Mọi người đều tôi, đợi phản ứng lại.
Dựa tính tình đây, chắc đã đ/ập ch*ết Tạ Từ, c/ướp phóng đi.
Trước khi đi, còn phải t/ẩy s/ạch thân trà xanh của ai đó.
Nhưng lúc này,
Tôi cắn môi lời tận giây cuối cùng.
Quay người đi, gần người, vỗ vai anh ta “Xuống xe.”
Người kia choáng váng.
“Tôi…”
“Xuống xe.”
Người đàn miễn cưỡng xuống ghế sau của người bạn.
Tôi quay Tạ Từ.
“Đ/ua không?”
Tôi đội bảo hiểm, lẽ anh: xuống thì thắng.”
“Nếu anh em sẽ chấm dứt hôn ước làm anh nữa.”
“Em anh về nhà với em.”
Tạ anh cách vài mét, đêm tối, thể cảm mắt anh.
“Dám không?”
Bị é/p, anh trầm “Được.”
Giữa sự vũ của đám phóng lúc với Tạ Từ.
Tiếng g/ầm r/ú của động cơ x/é n/át bầu trời đêm.
Tôi nắm lái mặc cho gió đêm gào thét.
Tôi chỉ muốn thắng.
Đến khúc Tạ nhịn nổi, thấp “Em muốn sống hả?”
Tôi gì mà tăng tốc.
….
Như muốn.
Tôi đã thắng.
Tạ xuống xe, sắc mặt đen s/ợ, c/au m/ày rồi kéo xuống xe.
Vì anh nắm mà đ/au nh/ói.
“Chỉ là cuộc thi thôi mà”, anh lạnh lùng nói, “Em muốn ch*ết à?”
“Không muốn.”
Tôi vui đáp lại, anh: có lỡ như, thì cũng…”
Nửa câu sau còn chưa xong đã Tạ chặn lại.
Anh dùng đôi môi của mình.
Một ôm lấy tôi, anh hôn mãnh liệt, c/ắn m/ạnh môi tôi, mùi m*áu quanh quẩn giữa đôi bên.
Mãi khi Diệp Tư Kỳ đứng ở bên anh “Anh với đầy nước mắt, Tạ mới buông ra.
Anh ấy bình tĩnh mấy người bạn của mình đưa Diệp Tư Kỳ về nhà rồi phía sau anh.
Đi được khoảng trăm mét, anh theo gió truyền đến:
“Nếu em thể yên, ôm anh.”
Giọng điệu lạnh lùng nhưng lời vẫn đầy quan tâm.
Nhưng chối.
“Không cần”, lẽ bảo của anh, bình tĩnh mới người phụ nữ khác ôm, thích.”
Tạ gì.
Tuy nhiên cơ thể của anh đờ giây lát.