Tiệc tùng không tránh khỏi những lời xã giao giả tạo.
Tôi không thích những thứ này, nhưng lại không thể bỏ đi. Đành lẩn sau lưng Lục Tuy, nghịch chiếc khuy măng sét đính kim cương trên tay áo hắn mà ngáp ngắn ngáp dài.
Người đàn ông thỉnh thoảng ngoảnh lại nhìn tôi, khóe miệng nở nụ cười đầy cưng chiều.
"Tống Từ, Từ Từ, là con đó không?!"
"Đúng rồi đúng rồi!"
Giọng nói của bố mẹ nuôi bỗng vang lên ngoài đám đông.
Ngẩng đầu lên, tôi thấy hai người hớn hở xông vào.
"Từ Từ, là mẹ và bố đây mà, sao con giỏi giang thế mà không chịu nói!"
"Lục tổng, xin chào, chúng tôi là bố mẹ Tống Từ, chuyện cưới xin của hai cháu chúng tôi hoàn toàn ủng hộ."
"Đúng vậy, lúc nào qua nhà chơi đi, sau này đều là người một nhà cả mà."
------
Ánh mắt vui mừng của họ lộ rõ không cần nói.
Tôi kết hôn với Lục Tuy, cả nhà họ Tống bay thẳng lên mây. Nhiều khách khứa liếc nhìn họ đầy gh/en tị, tiếc nuối sao con trai nhà mình không được Lục Tuy để ý.
"Hừ." Tôi bật cười lạnh: "Xin lỗi, tôi không quen biết hai vị. Bố mẹ tôi đã qu/a đ/ời rồi, sao các người còn mặt mũi nào giả vờ làm bố mẹ tôi?"
Lục Từ giơ tay lạnh lùng: "Mời mấy người không liên quan ra ngoài, đừng làm bẩn mắt chồng tôi."
Lập tức một đám vệ sĩ xông tới khiêng cặp vợ chồng họ Tống ra ngoài.
"Muốn chơi thêm chút nữa hay đi ăn gì đó?"
"Ăn bánh nhỏ!"
"Chỉ được một miếng thôi, ăn nhiều nổi mụn lại khóc nhè."
"Hừm." Tôi bĩu môi nhưng vẫn nghe lời.
Lục Từ hôn lên má tôi, nắm tay dắt đi khỏi nơi này.
Đằng sau, bố nuôi vùng vẫy hét lớn: "Tống Từ! Đồ bất hiếu! Mày dám không nhận bố mẹ!"
…
Tôi quay lại. Nở nụ cười ngọt ngào: "Vì các vị thực sự nhầm người rồi đấy ạ. Tôi không họ Tống, tôi họ Chu."
Ngày ấy ở đầu làng. Những kẻ bỏ rơi tôi chẳng ngoảnh lại, thế là tôi mất đi tình thân. Nhưng thật may mắn, ngay giây phút sau, tôi đã có được tình yêu của Lục Tuy.
(Hết)