Cô ta như con rối đứng ngây người bên cạnh hộp c/ứu hỏa, h/ồn như bị rút đi.
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta qua ống nhòm cửa rất lâu, cô ta cũng đứng bất động rất lâu.
Đây là Tiểu Dương.
Cô ta đến đây làm gì?
Đang thấy lạ, điện thoại trên bàn trà reo lên.
Nhanh chóng nhấc máy, hóa ra là cảnh sát ở lại bệ/nh viện gọi đến.
Anh ấy nói:
"Tiểu Dư, yên tâm đi. Lão Lâm đã qua cơn nguy kịch rồi."
Chỉ vài từ ngắn ngủi, khiến trái tim treo ngược của tôi rơi xuống đất.
Đây là tin tốt nhất tôi từng nghe.
Đợi tôi đặt điện thoại xuống, nhìn lại qua ống nhòm cửa, hành lang đã không còn ai.
Như thể cảnh tượng vừa thấy chỉ là ảo giác.
Đang thấy lạ lùng, hàng xóm đối diện mở cửa phát ra tiếng kêu cót két, anh ta tay xách rác, vừa đặt xuống hành lang liền dừng lại.
Rồi anh ta giơ tay ra, gi/ật xuống một tờ giấy từ trên hộp c/ứu hỏa.
Tôi bật mở cửa phòng với tiếng rầm:
"Đổ rác hả? Ơ, tay anh cầm cái gì thế?"
Hàng xóm ừ một tiếng:
"Dán trên hộp c/ứu hỏa, kỳ quặc lắm, chắc con nít nhà ai vẽ đấy."
Tôi nhận lấy xem, trên đó dùng bút màu vẽ ng/uệch ngoạc mấy con số: 407, bên trong số lại vẽ một mặt trời, một mặt trăng.
Tôi nhìn chằm chằm vào tờ giấy... nghĩ đến Tiểu Dương vừa xuất hiện thoáng qua.
Thứ này không lẽ là cô ta để lại?
Cảnh sát đã bảo tôi, bất kỳ điểm nghi vấn nào cũng không được bỏ qua, nên tôi lập tức gửi tấm hình này đi.
Mười giây sau, tôi nhận được hồi âm:
Đã nhận, đi ngay.
Đi đâu?
Tôi hơi choáng, nhưng cũng không dám hỏi thêm.
Tôi lại nhìn chằm chằm tờ giấy một lúc, chợt nghĩ nhật và nguyệt hợp lại thành chữ minh.
Còn 407 đảo ngược lại là 704.
Uông Tuấn Minh ở trong 704?
Là ý này sao?
Nhưng sao hắn có thể ở trong 704 được?
Sau khi La Tố Phân nhảy lầu, ban quản lý và cảnh sát đã kiểm tra, 704 không có dấu vết người khác ở.
Nếu thật sự ở đó, Tiểu Dương sao lại biết?
Ngay lúc tôi đang nghĩ lung tung, trong nhóm chủ nhà truyền đến tin nhắn mới...
7-3: "Nhà bà lão đó xảy ra chuyện gì vậy? Vào nhiều cảnh sát quá! Đều cầm sú/ng."
2-1: "A, kẻ gi*t người trốn về nhà rồi hả?"
7-3: "Lạ thật, niêm phong trên cửa vẫn nguyên vẹn, người này vào bằng cách nào?"
10-2: "Vào rồi."
"Chẳng lẽ còn xuyên tường? Trời ơi, càng nói càng kinh dị! Tôi đi kiểm tra cửa sổ cửa ra vào, đừng để hắn chạy"
7-3: "Tôi qua xem thử, lát nữa báo cáo tình hình mới nhất cho mọi người."
Mọi người đều bảo anh ta đừng đi, dù sao đ/ao thương không mắt, chạy đến xem cái gì?
Nhưng người này cũng không nghe lời lắm, không nói tiếng nào liền biến mất.
Qua một lúc nữa, anh ta gửi đến một đoạn phát ngôn kinh dị.