Chưa một đồng cả làng đã biết tin tôi bị nhà đuổi cổ.
Tôi xách vali ngôi nhà cũ núi - nơi ông nội từng sống. Căn nhà gỗ mái giăng mạng nhện, hai cái sổ dán nilon trong suốt đã ngả màu. Gió vào từ bốn phía.
May lạnh lắm, dọn dẹp qua loa ở được.
Trước có giếng nước. Tôi lấy khăn từ túi, múc nước lau dọn phòng, chùi sạch giường chiếu. Cúi người lục gầm giường, một chiếc hộp sắt han lộ ra.
Mở hộp, cuốn sổ vàng ố nằm bên trong.
Trên ghi bốn chữ: "Giấy Thông Âm Dương".
Tôi thở phào. Vật còn đây.
Tôi về làng chính là để tìm thứ này.
Ông nội ngày nghề giấy, không chỉ tạo hình giấy mà còn thông hiểu dương, khắp vùng.
Đến thời cách, ông bị quy là "m/ê t/ín phong kiến". Cả nhà đ/ứt qu/an h/ệ. tôi là con út, từ khi biết nhận thức đã chịu đủ kh/inh miệt vì ông nội. Ở lũ bạn thường xuyên lôi cổ bắt hô phản đối hủ tục.
Ông cay đắng của ông nội, cấm tiệt chúng tôi đến. cả lần tôi hồi nhỏ thấy m/a, ông cũng luôn cả tôi.
Ông nội sống trong căn nhà cuối làng, chỉ mình tôi hay chơi.
Tôi kê ghế ngồi hiên, lật giở cuốn Dân làng thập xung quanh, những lời bàn tán bay theo gió:
"Mẹ con bé Tinh Nhiễm gào cả buổi đòi đ/ứt qu/an h/ệ đấy!"
"Nghe nói con bé còn để trai phải van xin nhờ Cười ch*t, là ảo tưởng!"
"Nghĩ mình là gái thành phố Làm ở Thượng mà tưởng gh/ê lắm!"
"Gh/ê cái gì? Lương ba nghìn một tháng, đi giúp còn được sáu. Học học để trò cười!"